Trước đây, tôi hơi tự tin với lạc quan, nhưng lúc này tôi nhấn thấy năng lực tìm được tình yêu thật sự càng ngày thấp.

Bạn đang xem: 27 tuổi chưa có người yêu

Tôi 27 tuổi. Dù được không ít người theo đuổi cơ mà tôi không từng tán tỉnh và hẹn hò với ai. Tại sao là tôi không có cảm hứng gì đặc trưng với họ. Tôi ý định vài năm nữa bắt đầu kết hôn bắt buộc không gấp gáp chuyện tình cảm, cơ mà lý trí luôn nhắc nhở tôi phải mau lẹ tìm tìm người cân xứng với mình, vì thanh nữ càng mập tuổi càng khó gặp gỡ được lũ ông tốt. Tất cả câu nói, để lựa chọn được ông xã tốt, đàn bà nên quen 100 người, yêu thương 10 người, và lựa chọn 1 người nhằm cưới, tôi cho là cũng đúng đôi phần.

Bản thân có chức năng quan sát, so sánh sắc bén hơn anh em cùng trang lứa đề xuất tôi thuận lợi nhìn ra bản chất của fan khác hơn. Tôi mau lẹ cảm nhận thấy ai là tín đồ tốt, ai gồm ý đồ xấu, ai chín chắn, ai nông nổi, ai tham lam, ích kỷ... Dù không có bất kì ai tự dấn mình như vậy, mà lại lời nói, ngữ điệu với ngôn ngữ khung người là ko thể che dấu. Năng lực quan giáp này giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối vào công việc, cuộc sống, mặc dù cũng khiến cho tôi thận trọng, đôi khi quá mức trong tình yêu.

Vì tôi khá nghiêm túc trong chuyện tình yêu nên khi có chàng trai như thế nào theo đuổi, tôi đều để ý quan ngay cạnh họ, nếu thấy ko phù hợp, tôi sẽ tạm dừng ngay ở bước làm quen chứ không đồng ý hẹn hò, tìm hiểu. Trong những chàng trai đó, gồm người điều kiện gia đình, học tập vấn đều tốt nhưng tính phương pháp ích kỷ, không tự lập; có fan nhiệt tình, xuất sắc bụng nhưng suy xét chưa trưởng thành; có người hễ cứ mở mạng xã hội lên là thấy chúng ta bóng gió chuyện tình yêu này kia. Vì tôi lưu ý đến già dặn rộng tuổi bắt buộc khó gặp được fan cùng trang lứa làm cho mình rung động, còn fan hơn 5-10 tuổi cơ mà hợp tính thì phần nhiều đã có vợ con. Tôi cũng biết, phần lớn đánh giá lúc đầu có thể ko đúng hoàn toàn, buộc phải đôi lúc nỗ lực tiếp xúc thêm, mặc dù sự gượng gạo ép đó chỉ có tác dụng tôi thấy căng thẳng và phiền phức.

Có thể trong mắt người khác, tôi là một cô nàng xinh đẹp, tất cả học vấn, tốt tính nên được rất nhiều người theo đuổi. Nhưng khi tôi chưa có tình cảm gì mà bạn ta niềm nở quá thì lại có tác dụng tôi thấy sợ. Trường hợp tôi đồng ý hẹn hò thử với một tín đồ mà ngay từ đầu mình thấy ko phù hợp, trong trường vừa lòng sau một thời hạn không thể cải cách và phát triển tình cảm, tôi quyết định tạm dừng thì hoàn toàn có thể sẽ chạm chán không ít rắc rối. Hầu hết vụ người yêu cũ níu kéo, đe dọa thậm chí giết tín đồ đầy rẫy trên báo làm cho tôi ngại gặp gỡ và hẹn hò với những người mình chỉ ra rằng chưa chín chắn. Rất có thể mọi fan cho là tôi quá đầy niềm tin hay lo xa, nhưng tôi biết mình khá thu hút bạn khác phái cần một khi sẽ xây dựng mối quan hệ tình cảm, rất khó để đối kháng phương chấm dứt. Tôi từng bị một tín đồ khủng ba tình cảm cho nỗi nên đổi số năng lượng điện thoại, chuyển chỗ trọ, dù tín đồ đó và tôi chỉ chạm mặt mặt một lần, thủ thỉ chưa tới cha câu, và tôi luôn cư xử chừng mực, không khi nào "thả thính" lung tung.

Trước đây, tôi khá tự tin và lạc quan, nhưng lúc này tôi thừa nhận thấy tài năng tìm được tình yêu thiệt sự của đời mình ngày dần thấp. Tôi không đủ dũng mãnh để yêu thương thử tín đồ mình chưa tồn tại tình cảm dẫu vậy lại quá nhạy bén đến nỗi không tìm được người khiến mình quí mộ. Mong mọi bạn cho tôi lời khuyên, làm biện pháp nào để tôi tìm được người phù hợp. Xin cám ơn.

Huế

28 tuổi tôi còn zin trường đoản cú cọng tóc cho móng tay. Tôi đã thử phiêu cảm giác với một vài bạn trên mạng và vẫn chừa con đường lui mang đến mình. Nhưng...


Tôi là một người hâm mộ quen trực thuộc của chuyên mục này. Tôi sẽ đọc nhiều bài bác trong đây với cảm thấy có nhiều điểm tương đồng với trọng tâm sự của mình. Tôi cũng chính là một cô bé xinh, xuất sắc và thu nhập cá nhân ổn định, nhưng đang đi tới tuổi xấp xỉ 30 cơ mà vẫn chưa có người yêu.
Tôi trong năm này 27 tuổi, tính cả tuổi mụ nặn ra là 28 và không hề yêu ai. Thời còn là học sinh cấp 3, tôi có thích chút chút, nhưng chỉ với "bồ câu không đưa thư". Rồi vào đh lại vượt "chảnh", tôi tự dấn là bản thân chảnh, khá bị "ngược đời" vì tôi luôn lấy cái mác thành phố lên mặt với đồng đội đa số dân tỉnh yêu cầu tôi cực kỳ ít bạn. Hơn nữa tính tôi sống vượt khép kín, tôi thấy bản thân không thích hợp được ai nên dần dần cuộc sống đời thường nguội lạnh. Lúc ra trường tôi chưa hề nghe biết nụ hôn hay mẫu ôm là gì, tôi còn "zin" từ cọng tóc đến móng tay vào khi bạn bè đã những cưới xin hết rồi.
*

Ra ngôi trường được 2 năm, sinh sống cô độc quen rồi bắt buộc tôi bắt buộc thích ứng cùng với công việc. Nằm đơn vị riết tôi đâm ra như tất cả bệnh. Thực tế nếu tôi đi tìm việc vẫn có, và mái ấm gia đình tôi cũng lối hoàng, không phong phú nhưng căn bản. Mẹ tôi bảo có nhiều người ngấp nghé tôi nhưng bên cạnh đó mắt tôi cần yếu thấy họ tốt họ thấy tôi "chán ngán" quá tuyệt vời rồi bỏ chạy. Người nào cũng bảo vệ tinh của tôi nhiều lắm nhưng thực ra chẳng gồm ai. Phần đông ngày nghỉ lễ tôi vẫn thui thủi đi về một mình. Ngày 14/2 rồi 8/3... Với tôi vẫn như gần như ngày, gia đình rất rất mong muốn tôi mang chồng, tuy thế tôi bắt buộc lấy ai chứ? Ở công ty điều kiện giao tiếp hạn hẹp, tôi chỉ lên mạng thôi cũng gặp gỡ gỡ đa phần là uống coffe với vài fan nam nhưng không một ai tôi rất có thể chấp nhận. Fan thì không nghề nghiệp, fan thì cũng nhiều yếu tố khác. Và tôi đúc rút rằng, con trai hay đàn ông cơ mà lên mạng kiếm chúng ta thì chỉ tất cả hai dạng: một là quá xấu (lùn, nghèo, ốm, thất nghiệp) còn dạng máy hai nhìn dáng vẻ "có vẻ khá" thì chỉ lên mạng tìm nữ giới qua đường, chơi một ít cho vui rồi "bye". Biết là vậy nhưng lại khi bước qua tuổi 27 này tôi, sẽ thử làm cho một chuyện mà lại chính bạn dạng thân chưa khi nào nghĩ mình đang làm. Tôi đã thử phiêu xúc cảm với một vài ba người bạn trên mạng, tuy thế tôi vẫn còn đó chừa mặt đường lui cho mình và cũng chưa bao giờ nghĩ mình dành loại "giá nghìn vàng" mang lại người bọn ông tôi không yêu. Không hẳn là tôi vượt quí trọng nó, tuy thế tôi không muốn trao cho người mà tôi chả hề có tình cảm hay tất cả chút ngọt ngào nào. Mà đặc biệt hơn so với họ, kia chỉ là 1 cuộc chơi, không hề có tình cảm hay ràng buộc. Lần thứ nhất tôi demo với một gã bọn ông bé dại hơn tôi 3 tuổi. Chỉ với hôn thôi nhưng tôi còn thấy ghê. Nhưng gồm lần 1 sẽ có được lần 2, lần nhì cậu ta tiến xa hơn và tôi lại không thấy khiếp nữa. Cơ mà về nhà tôi lại thấy ghê tởm mình. Với lần đồ vật 3, tôi lại test phiêu cùng với một bạn khác. Và các lần nghĩ lại tôi thấy quá sức ghê tởm, tôi vẫn còn trong trắng mà lại những lưu ý đến về tình dục cứ luẩn quẩn trong đầu. Sau nhì lần tôi số đông xóa sạch điện thoại cảm ứng liên lạc và không còn liên lạc lại nữa. Kế tiếp tôi không đủ can đảm kết chúng ta trên mạng cùng cũng không đủ can đảm lưu số smartphone của ai. Tuy vậy tôi hiểu rằng mình mong muốn về chuyện đó và tệ hơn, tôi lại thấy kinh tởm chuyện ấy cùng ghê tởm cả bạn dạng thân mình.

Xem thêm: Tổng hợp những hình ảnh công chúa đẹp, 99 tranh tô màu những công chúa nổi tiếng disney


*

Đàn ông trong mắt tôi tự nhiên và thoải mái thực sự là tệ. Tôi cũng không thể trách nhị người bọn họ, bởi tự tôi chỉ dẫn yêu cầu đó, cơ mà tôi thấy mình quá đần dại với cả thảm sợ hãi nữa. Tôi đâu xứng đáng như vậy, tôi biết bình thường quanh tôi có khá nhiều người đang lưu ý tôi, họ để ý tôi hay gia đình tôi, nghề nghiệp của tôi thì tôi cũng không biết nhưng tôi chỉ cần họ đàng hoàng và tất cả ý định nghiêm túc. Mà lại tôi vẫn chưa bắt nhịp được cùng với ai. Nếu thực trạng này cứ kéo dài, tôi suy nghĩ rằng mang đến năm 30 tuổi, tôi đã nhắm mắt đưa chân, demo luôn cảm xúc ân ái với 1 người lũ ông nào kia trên mạng mang đến xem. Mà nếu như vậy tôi biết tôi sẽ chằng khác gì một gái qua đường thiết yếu hiệu, mà còn thiệt tệ hại hơn hết gái chào bán hoa là tình mang đến không, biếu ko sao? Tôi thực sự rất sợ bởi viễn cảnh này. Tại sao tôi cần thiết tìm thấy tình thân thương và cũng không tìm thấy người đàn ông sẽ lấy làm cho chồng. Mong mỏi cho tôi một lời khuyên.