Hồi (1-76)
← Hồi 35Hồi 37 →
Hot!!! Pi Network đã phê chuẩn lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Vô Kỵ đi đến mặt bờ đá, nhìn chung quanh, thì ra đã ở giữa sườn lưng chừng một chỏm núi. Lúc trước đàn ông bị Thuyết Bất Đắc bỏ vào bên trong túi vải vác chạy lên quang Minh Đính, thành thử không phân biệt địa thế, chưa biết mình vẫn ở địa điểm đâu.

Bạn đang xem: Trương vô kỵ giải cứu minh giáo

Trương Vô Kỵ đưa ánh mắt bốn bề, thấy làm việc trên triền núi phía tây bắc có mấy hình fan nằm im không cử động, bên cạnh đó đã chết, ngay tức khắc nói:

- Mình đến đó xem demo coi nỗ lực nào.

Chàng di động Tiểu Siêu, theo phía sườn núi đó chạy tới. Hôm nay chân khí Cửu Dương thần công trong tín đồ lưu đưa như ý, Càn Khôn Đại na Di tâm pháp lại luyện đến cung cấp thứ bảy, vừa giơ tay, vừa chứa bước, người ngoài thấy được không nghĩ rằng sức người hoàn toàn có thể làm được, tuy sẽ dắt thêm tè Siêu, cơ mà thân thể vẫn dìu dịu như một cánh én.

Khi cho gần, thấy có bốn người nằm bị tiêu diệt trên mặt tuyết, máu me vương vãi tầm thường quanh, trên người người nào cũng có vết đao dấu kiếm. Trong số đó tía người mặc nhan sắc phục Minh giáo giáo đồ, còn một tín đồ là tăng nhân, dường như đệ tử phái thiếu Lâm. Trương Vô Kỵ tởm hãi nói:

- Không xong rồi. Mình bị kẹt trong hang núi thừa lâu, sáu đại môn phái đã đánh lên phía trên Quang Minh Đính rồi.

Chàng sờ thử vai trung phong khẩu cả bốn tín đồ thấy phần lớn lạnh ngắt, rõ ràng chết đã và đang lâu. Gấp vàng nắm tay đái Siêu, theo vệt chân bên trên tuyết chạy lên. Chạy được độ mươi trượng, lại thấy bao gồm bảy fan chết cùng bề mặt đất, trông thật kinh rợn.

Trương Vô Kỵ rất là bồn chồn, nói:

- Chẳng biết lũ Dương Tiêu tiên sinh cùng Bất hối muội tử giờ này như thế nào rồi?

Chàng càng chạy càng nhanh, tưởng chừng như kéo Tiểu khôn cùng cùng cất cánh vậy, sang một khúc quẹo, thấy bao gồm năm giáo đồ Minh giáo bị treo bên trên cây, toàn bộ lộn đầu xuống đất, mặt mũi người nào thì cũng nhầy nhụa ngày tiết me, dường như bị cào nát. Tiểu rất nói:

- Đây là bị Hổ Trảo Thủ của phái Hoa Sơn.

Trương Vô Kỵ lấy làm lạ:

- đái Siêu, cô tuổi còn nhỏ, kiến thức và kỹ năng sao rộng mang lại thế, ai dạy mang lại cô vậy?

Tuy cánh mày râu hỏi câu kia nhưng trong tâm địa khắc khoải chuyện an nguy trên quang đãng Minh Đính, không chờ Tiểu siêu trả lời, lại nuốm tay cô thường xuyên chạy lên núi. Trê tuyến phố thấy bạn chết nằm la liệt, phần nhiều là tín đồ Minh giáo, nhưng lại đệ tử của lục đại trường phái cũng chưa phải là ít. Có lẽ rằng chàng kẹt trong hang núi một ngày 1 đêm, lục đại môn phái đã phát cồn mãnh công. Bởi vì những nhân đồ dùng trọng yếu ớt như Dương Tiêu, Vi duy nhất Tiếu trong Minh giáo phần nhiều bị yêu quý nặng, không ai chỉ đạo nên lâm vào tình thế thế bất lợi, dẫu vậy chúng giáo đồ tuy làm việc vào rứa lép nhưng mà vẫn kiệt lực pk không chịu chết thật phục, bởi vậy tổn thất phía hai bên đều cao.

Trương Vô Kỵ chạy mang lại đỉnh núi, nghe thấy giờ binh khí đụng nhau, xủng xẻng loảng xoảng thật là khốc liệt, trong trái tim hơi im tâm, nghĩ thầm: "Đánh nhau vẫn chưa xong, lục đại môn phái chưa đánh được cho tới đại sảnh". Vội vàng theo phía đánh nhau chạy tới.

Đột nhiên nghe vụt một tiếng, sống sau lưng có nhì mũi cương tiêu ném tới, tiếp theo sau có tiếng fan quát:

- Ai đó? Đứng lại.

Trương Vô Kỵ chân không chậm lại, tay vẫy ngược một cái, hai mũi cương cứng tiêu mau lẹ quay đầu, chỉ nghe một giờ "A" thảm thiết, tiếp sau bình một tiếng, có tín đồ nào đó đã ngã lăn xuống đất. Trương Vô Kỵ ngạc nhiên, quay đầu nhìn, thấy nằm tại đất là 1 trong nhà sư mặc tăng bào color xám, nhị mũi cương cứng tiêu cắn vào đầu vai y. đấng mày râu ngẩn người, bất ngờ chỉ vẫy tay một cái, đầy đủ tưởng chỉ đánh giạt thế cất cánh đến của cưng cửng tiêu ngoài trúng tín đồ mình, đâu ngờ phẩy tay nhẹ nhàng như thế mà mạnh mẽ và tự tin cũng không hẳn tầm thường.

Chàng rối rít chạy mang lại xuýt xoa nói:

- trên hạ lỡ tay có tác dụng đại sư bị thương, thiệt là đắc tội.

Giơ tay rút mũi cương cứng tiêu ra. Vai nhà sư thiếu thốn Lâm ngày tiết chảy vọt ra, nhưng ngạc nhiên ông ta thật là dữ tợn, giơ chân đá một cái, nghe bình một tiếng, trúng ngay lập tức bụng bên dưới Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ thuộc y đứng thật ngay sát nhau, ngạc nhiên ông ta bất ngờ ra tay tấn công, quý ông vừa ngẩn người thì tăng nhân kia đã bay vọt trở ra, lưng đụng bắt buộc một thân cây, chây trái gãy lìa, mồm hộc huyết tươi. Trương Vô Kỵ bây giờ trong khung người chân khí lưu lại chuyển, mọi khi có nước ngoài lực mau chóng sinh bội phản kích, không khác gì hôm như thế nào chấn gãy đùi của Tĩnh Huyền, nhưng lực đạo hiện giờ mạnh hơn nhiều.

Chàng thấy đơn vị sư kia bị trọng thương, lòng không an, chạy lên đỡ dậy luôn mồm xin lỗi. Tăng nhân đó bực tức nhìn chàng, vừa căm tức vừa sợ hãi hãi, tuy bao gồm ý mong xuất chiêu tấn công nhưng không còn hơi sức nào nữa. Bỗng nghe từ vào tường vọng ra mấy tiếng ằng ặc, Trương Vô Kỵ không thể thì giờ như thế nào lo đến nhà sư kia, vội di động cầm tay Tiểu Siêu, theo đại môn chạy vọt vào, chiếu qua hai sân đường, trước đôi mắt là một cái sân lớn.

Trong sân bạn đứng black kịt mà lại phía tây thì ít hơn, mười người thì cho đến tám máu me lênh láng, kẻ ngồi kẻ nằm, là phe Minh giáo. Còn phía đông tín đồ nhiều gấp bội, tạo thành sáu nhóm, thành thế vây hãm phe Minh giáo lại. Coi ra cả sáu đại môn phái đã có mặt đầy đủ. Trương Vô Kỵ chỉ mới nhìn qua đã thấy Dương Tiêu, Vi độc nhất Tiếu, Bành hòa thượng, Thuyết Bất Đắc cả đàn đều ngồi vào đám giáo đồ Minh giáo, coi ra những cử động khó khăn. Dương Bất hối ngồi lân cận phụ thân.

Trong sân bao gồm hai người đang giao đấu, mọi người để mắt vào trận đánh nên Trương Vô Kỵ và Tiểu vô cùng tiến vào chẳng một ai lưu giữ tâm. Trương Vô Kỵ dần dần xích lại ngay sát hơn, định thần chú ý kỹ, thấy hai tín đồ đều tay không, nhưng lại chưởng phong kêu vù vù, uy lực bao phủ mấy trượng, minh bạch cả hai phần đa là cao thủ xuất xắc đỉnh. Hai người thân hình đưa động, ra chiêu thiệt nhanh, đùng một phát bốn chưởng va nhau, lập tức phía 2 bên đều bất động, chỉ trong nháy mắt, xuất phát điểm từ một cảnh vũ cồn huyền ảo trở thành lặng như tờ. Những người đứng bọn chúng quanh hầu hết cùng kêu lên:

- tuyệt thật.

Trương Vô Kỵ bấy giờ nhìn rõ diện mạo hai người, trong thâm tâm chấn động. Thì ra tín đồ tuổi trạc trung niên, thân hình bé nhỏ nhỏ, nét mặt cưng cửng nghị kia đó là tứ hiệp Trương Tùng Khê của phái Võ Đương. Đối thủ của ông ta là 1 trong những ông già đầu hói cao to, mi lâu năm trắng như tuyết, rủ xuống một mặt khóe mắt, mũi khoằm khoằm trông như mỏ chim diều hâu. Trương Vô Kỵ suy nghĩ thầm: "Không ngờ Minh giáo lại sở hữu một cao thủ độ lớn này, chưa biết ai đây?".

Bỗng nghe từ vào phía phái Hoa đánh có bạn kêu lên:

- Này lão già Bạch ngươi kia, mau nhận thảm bại đi thôi, ngươi có tác dụng sao có thể đối địch được với Trương tứ hiệp của phái Võ Đương?

Trương Vô Kỵ nghe thấy "lão già Bạch Mi" trong trái tim chấn động: "A, thì ra bạn này... Người này... Bạn này chính là ông nước ngoài ta Bạch mi Ưng Vương". Cánh mày râu trong bụng nảy ra một mọt trìu quí thiết tha, mong mỏi chạy lên ngay để nhận fan thân.

Trên đỉnh đầu Trương Tùng Khê cùng Ân Thiên Chính đều sở hữu hơi lạnh bốc lên, nhì người trong giây lát đã đem toàn bộ nội gia chân lực bình sinh khổ luyện ra sử dụng. Một tín đồ là giáo chủ Thiên Ưng giáo, một trong các tứ đại Hộ Giáo pháp vương, một bạn là đệ tử thích chí của Trương Tam Phong, đứng vào Võ Đương thất hiệp uy chấn thiên hạ, xem ra chỉ trong giây lát ai thắng ai bại sẽ biết ngay.

Cả Minh giáo lẫn tín đồ trong lục đại môn phái người nào cũng nín thở đứng xem, lo cho người của phe mình, hiểu được cuộc đấu này, chưa phải chỉ là uy danh Minh giáo và phái Võ Đương mà là một cuộc thi chân lực, bạn thua rất có thể mất mạng như chơi. Nhị người hiện nay như nhị tượng đá, trong cả tóc và quần áo cũng không lay hễ chút nào.

Ân Thiên thiết yếu thần uy lẫm lẫm, nhị mắt lung linh như điện, còn Trương Tùng Khê thì sử dụng yếu chỉ trọng tâm pháp của phái Võ Đương, lấy rảnh rỗi chống nhọc mệt, mang tĩnh chế động, thủ vệ cực kỳ nghiêm mật. Ông biết Ân Thiên Chính lớn hơn mình đến hai mươi tuổi, nội lục tu luyện cao tay hơn hai mươi năm, dẫu vậy mình thì đang lúc trai tráng công sức dồi dào, còn đối thủ niên kỷ đã cao thể chất suy yếu, càng giữ được chắc chắn chừng nào, càng gồm cơ win thế.

Nào ngờ Ân Thiên chính là một kỳ nhân trong võ lâm, tuổi tác tuy lớn nhưng tinh lực không thua kém gì lúc còn trẻ, nội kình vẫn như sóng biển, miên man bất hay hết đợt này cho đợt khác, theo tuy nhiên chưởng ào ào tiến công Trương Tùng Khê.

Trương Vô Kỵ khi mới thấy Trương Tùng Khê với Ân Thiên Chính trong lòng mừng rỡ, nhưng chớp nhoáng vui trở thành lo, một bạn là ông ngoại mình, có tình máu mủ; một người là sư huynh của phụ thân, so với chàng cũng chẳng khác gì con ruột, năm xưa khi bị trúng Huyền Minh thần chưởng, chư hiệp phái Võ Đương không ai ngại tiêu tốn nội công, tận tâm kiệt lực chữa bệnh cho mình. Nếu 1 trong hai người có ai bị thương giỏi chết, trong trái tim chàng không khỏi cực kì hối tiếc.

Trương Vô Kỵ khá trầm ngâm, sẽ định tìm biện pháp tiến lên sách giải, chợt nghe Trương Tùng Khê cùng Ân Thiên bao gồm cùng quát lác lên một tiếng, bốn chưởng vạc lực, hai tín đồ cùng lui về sáu bảy bước.

Trương Tùng Khê nói:

- Ân lão tiền bối thần công trác tuyệt, bội phục bội phục.

Ân Thiên thiết yếu cũng đựng tiếng vang vang như chuông, nói:

- công sức tu luyện nội gia của Trương huynh hết sức phàm nhập thánh, lão phu trường đoản cú thẹn không sao bởi được. Các hạ là đồng môn sư huynh của tè tế, ko lẽ bây giờ phải nhất quyết phân chiến thắng bại mới chấm dứt hay sao?

Trương Vô Kỵ nghe thấy ông đề cập đến phụ vương mình, nước mắt nhanh chóng trào ra, vào bụng không ngớt kêu thầm: "Thôi đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nữa".

Trương Tùng Khê nói:

- Vừa rồi vãn bối lùi nhiều hơn thế nữa một bước, đã thua thảm nửa chiêu rồi.

Nói rồi khom bản thân vái chào, thần định khí thảnh thơi lui xuống. Đột nhiên tự phái Võ Đương một hán tử chạy ra, chỉ vào Ân Thiên Chính giận dữ nói:

- Lão họ Ân, ông ko đề cập mang đến Trương ngũ ca của mình thì ko nói. Từ bây giờ nhắc cho chỉ càng làm cho cho cửa hàng chúng tôi thêm tức tối. Du tam ca cùng Trương ngũ ca hai tín đồ của bọn chúng tôi, mọi bị hại do tay Thiên Ưng giáo cả, thù này không báo, thiệt uổng mang đến Mạc Thanh cốc này mang cái thương hiệu Võ Đương thất hiệp.

Nghe soẹt một tiếng, trường kiếm sẽ rút thoát khỏi vỏ, ánh phương diện trời chiếu vào phủ lánh, theo tư thức Vạn Nhạc Triều Tông<5>. Đây là thế mở đầu của đệ tử phái Võ Đương mỗi khi động thủ quá chiêu với trưởng bối, Mạc Thanh cốc tuy lửa giận bừng bừng, nhưng dẫu sao cũng vẫn là 1 cao thủ võ lâm bao gồm danh phận, trước cảnh bao người đổ vào mình, nhất cử nhất đụng vẫn không khiến cho khiếm lễ.

Ân Thiên bao gồm thở lâu năm một tiếng, xung quanh thoáng vẻ u buồn, chậm rãi nói:

- Lão phu từ khi tiểu thiếu nữ qua đời rồi, không thích sử dụng đao kiếm nữa. Mặc dù thế nếu tay không hễ thủ thừa chiêu cùng với Võ Đương chư hiệp thì quả thật là đại bất kính.

Ông chỉ vào một giáo đồ Minh giáo tay cầm cố thiết côn nói:

- mang lại ta mượn cây gậy một chút.

Tên tín đồ cầm ngang cây côn tề mi bằng thép đúc, khom sống lưng cung kính dâng lên. Ân Thiên bao gồm tiếp mang thiết côn, nhị tay bẻ một cái, nghe cắc một tiếng, cây gậy sắt đã gãy làm đôi.

Nhừng bạn chung xung quanh đứng xem phần nhiều "Chà" một tiếng, ngạc nhiên ông già sau khi chiến đấu lâu, vẫn còn đó thần lực kinh bạn như thế. Mạc Thanh ly biết ông ta ko ra chiêu trước, trường kiếm vung lên, sử chiêu Bách Điểu Triều Phượng tấn công. Chỉ thấy mũi kiếm rung hễ không ngừng, trong giây lát biến thành hàng mấy chục lưỡi kiếm đưa vào trung bàn đối phương, chiêu này mặc dù lợi sợ hãi thật tuy nhiên vẫn là một kiếm pháp đầy lễ nghĩa.

Cây gậy bên trái của Ân Thiên chủ yếu liền ngăn ngang, nói:

- Mạc thất hiệp không hẳn khách khí.

Cây gập phía bên yêu cầu liền tiến công tiếp tới. Phía 2 bên qua lại mấy chiêu, những người chung quanh ai nấy hồ hết rúng động. Tìm pháp Mạc Thanh ly thì nhẹ nhàng linh hoạt, ánh sáng lấp lánh lung linh như mong vồng, mọi khi bung ra thu lại, vừa ngưng trọng, vừa tiêu dật quả chính xác là phong phạm của bậc danh gia. Còn nhị thanh thiết côn của Ân Thiên bao gồm vốn dĩ nặng nề nề chậm rãi chạp, chiêu số cũng sơ dùng tầm thường, tấn công đông một cái, đập tây một cái, chẳng thành bài bản gì, nhưng số đông nhân sĩ hiểu biết rộng, biết ông áp dụng đường lối đại trí nhược ngu, đại xảo nhược chuyết<6> là 1 trong cảnh giới cực cao niên của võ học.

Bước chân của ông ta cầm tay cũng hết sức chậm chạp, trong những lúc đó Mạc Thanh ly lúc vọt lên cao, lúc rùn xuống thấp, cơ hội chạy mặt đông, lúc lách mặt tây chỉ trong thời gian uống một chén trà đã tung ra liên tục sáu mươi chiêu trinh sát thật là ghê gớm.

Hai bên tiếp tục đấu thêm vài chục hiệp nữa, tìm chiêu của Mạc Thanh Cốc mỗi một khi một nhanh. Những phái Côn Lôn, Nga Mi phần đa lấy tìm pháp có tác dụng chủ, những đệ tử thấy thanh kiếm trong tay Mạc Thanh Cốc biến đổi như thế, vào bụng ai ai cũng khâm phục: "Kiếm pháp phái Võ Đương quả nhiên danh bất hư truyền, bây giờ mới được mở trung bình mắt". Tuy nhiên dù đại trượng phu chặt đâm chém kéo cách nào cũng vẫn ko sao tấn công qua khỏi nhị thanh côn nghiêm thủ của Ân Thiên Chính. Mạc Thanh ly nghĩ thầm: "Lão già này liên tục đánh bại bố cao thủ của Hoa Sơn, thiếu hụt Lâm, lại đấu nội lực với tứ ca, ta là fan thứ năm đấu cùng với ông ta, thực là được lợi những lắm, nếu không thắng nổi, thể diện sư môn còn tồn tại làm thế nào được?".

Chàng rúc lên một tiếng thanh thoát, tìm pháp đột nhiên biến đổi, thanh ngôi trường kiếm biến thành như một sợi dây lưng, vừa dịu vừa mềm cơ hội cong thời điểm thẳng phiêu hốt bất định, đó là bảy mươi hai chiêu Nhiễu Chỉ Nhu tìm của phái Võ Đương.

Những bạn chung quanh xem đến chiêu lắp thêm mười hai, mười ba, gần như không nhịn nổi cùng thông báo khen hay. Lúc này Ân Thiên bao gồm không còn hoàn toàn có thể tiếp tục duy trì phương biện pháp vụng về hạn chế lại xảo diệu, mà đề xuất chạy vùn vụt, thi triển coi thường công lấy nhanh chống nhanh. Đột nhiên trường tìm của Mạc Thanh Cốc cất cánh vụt ra đâm trực tiếp vào ngực Ân Thiên Chính, kiếm đã đi giữa chừng, mũi kiếm tương đối rung động, sẽ cong lại, đâm xéo vào vai bên cần đối phương. Lộ Nhiễu Chỉ Nhu tìm này toàn dựa vào nội lực hiền hậu uốn cong mũi kiếm, khiến cho kiếm chiêu thay đổi vô thường, địch nhân cực nhọc mà né né. Ân Thiên Chính trước đó chưa từng thấy kiếm pháp này bao giờ, nóng vội hạ vai xuống kị né, bất ngờ nghe keng một tiếng nhỏ, thanh kiếm bật trở lại, đâm trực tiếp vào cánh tay mặt trái. Ân Thiên chính vươn tay đề nghị ra, thiếu hiểu biết nhiều làm phương pháp nào, cánh tay dài thêm nửa thước, phất vào cổ tay Mạc Thanh Cốc, đoạt luôn luôn thanh ngôi trường kiếm, đồng thời tay trái đang ấn vào huyệt Kiên Trinh.

Ưng Trảo chũm Nã Thủ của Bạch mày Ưng vương là nhất tuyệt của võ lâm trong vòng một trăm năm nay, đương nắm không ai có thể sánh kịp. Đầu vai của Mạc Thanh Cốc đã bị ông ta rứa được, năm ngón tay chỉ cần vận kình, vai của Mạc Thanh cốc sẽ nát vụn, phổ biến thân tàn phế. Chư hiệp phái Võ Đương giật mình ghê hãi, toan xông ra cứu giúp nhưng thay không kịp nữa rồi.

Ân Thiên chủ yếu thở lâu năm một tiếng, nói:

- Nhất chi vi thậm, kỳ khả tái hồ?<7> Ông buông tay ra, tay đề xuất thu về rút thanh kiếm ra, dấu thương bên trên cánh tay máu chảy ra như suối. Ông dừng thần nhìn vào thanh tìm một hồi, nói:

- Lão phu vùng vẫy nửa đời vào thiên hạ, chưa từng thua ai nửa chiêu một thức. Trương Tam Phong tốt thật, Trương chân nhân tốt thật.

Ông ca ngợi Trương Tam Phong vì bái phục ông đã sáng chế bảy mươi hai chiêu Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm kì diệu khôn lường, chủ yếu mình ko sao né tránh nổi.

Mạc Thanh cốc đứng xuất thần tại đương trường, phiên bản thân tuy chiến thắng trước một chiêu, cơ mà đối phương rõ ràng cố ý ko hạ trinh sát tổn thương cho mình, ngơ ngẩn một lát rồi nói:

- Cảm ơn chi phí bối thủ hạ lưu giữ tình.

Ân Thiên chính không nói một lời, đem trường tìm giao trả lại chàng. Mạc Thanh ly tinh cứu vớt kiếm pháp, vậy nhưng mà để cho nỗi binh khí vào tay bị bạn ta đem mất, thẹn thùng không để đâu đến hết, không sở hữu và nhận thanh kiếm vội lui về.

Trương Vô Kỵ xé vội một miếng áo, đang định tiến lên băng bó mang đến ông ngoại, hốt nhiên thấy trường đoản cú phái Võ Đương cách ra một người, râu đen dài tới ngực, đó là Tống Viễn Kiều đứng đầu Võ Đương thất hiệp. Tống Viễn Kiều nói:

- Xin để tại hạ băng bó mang lại lão tiền bối.

Từ trong bọc lôi ra kim sang, đắp lên vệt thương cho Ân Thiên Chính, rồi mang khăn buộc lại. Thiên Ưng giáo với Minh giáo thấy Tống Viễn Kiều mặt đầy chính khí, nghĩ rằng ông ta là fan đứng đầu vào Võ Đương thất hiệp, cần thiết nào công nhiên hạ độc gia hại mặt mình. Ân Thiên chính nói một tiếng:

- Đa tạ.

Mặt vẫn mặc nhiên không ngờ vực gì. Trương Vô Kỵ mừng lắm, nghĩ về thầm: "Tống sư bá băng bó vệt thương cho ông ngoại ta, chắc nguyên nhân là cảm kích ông không giết thịt Mạc thất thúc, phía 2 bên chắc rất có thể giao hảo với nhau".

Tống Viễn Kiều băng bó lốt thương xong, lùi lại một bước, phất tay áo một cái, nói:

- Tống mỗ xin lãnh giáo cao chiêu của lão tiền bối.

Câu nói đó quả thật ko kể sở liệu của Trương Vô Kỵ khiến cho chàng nhịn ko nổi bắt buộc kêu lên:

- Tống đại... Tống đại hiệp, sử dụng xa luân chiến đánh một tín đồ già, không công bình tí như thế nào cả.

Câu kia nói ra ai nấy đều quay lại nhìn thanh niên quần áo lam lũ. Trừ phái Nga Mi, cùng với Tống Thanh Thư, Ân Lê Đình, Dương Tiêu, Thuyết Bất Đắc một số trong những ít người, không ai biết lại lịch của nam nhi ra sao, không khỏi ngạc nhiên.

Tống Viễn Kiều nói:

- Vị tiểu anh em kia nói vậy đúng lắm. Oán thù riêng thân Thiên Ưng giáo và phái Võ Đương, bây giờ tạm không kể đến. Bây chừ là lục đại môn phái với Minh giáo một trận tử sinh mất còn, phái Võ Đương đứng ra thách đấu cùng với Minh giáo.

Mắt Ân Thiên bao gồm từ từ bỏ lướt sang 1 vòng, thấy Dương Tiêu, Vi độc nhất vô nhị Tiếu, Bành hòa thượng cả bọn ai nấy phần lớn tê liệt bất động, còn phần nhiều cao thủ của Thiên Ưng giáo và năm giới Kỳ ai không bị tiêu diệt thì cũng trở thành thương, chính nam nhi mình là Ân Dã vương cũng mê man nằm dưới đất, sinh sống chết chưa chắc chắn thế nào, vào cả Minh giáo lẫn Thiên Ưng giáo không tính mình ra, ko một ai có thể chống đỡ nổi quyền chiêu tìm pháp của Tống Viễn Kiều. Tuy vậy mình đã thường xuyên đánh cùng với năm cao thủ, chân khí không hề tinh thuần như trước, lại thêm vết thương trên tay cũng chưa phải là nhẹ.

Ân Thiên chủ yếu còn sẽ suy tính, tự dưng nghe một lão già thấp bé nhỏ trong phái không Động lớn tiếng nói:

- Ma giáo dĩ nhiên thua không bẩn sành sinh rồi, ko đầu mặt hàng còn đợi gì nữa? ko Trí đại sư, đàn mình lên hủy diệt bài vị của ba mươi bố đời giáo chủ là vừa.

Phương trượng miếu Thiếu Lâm ko Văn đại sư sinh hoạt lại trấn thủ phiên bản viện Tung Sơn, lần này vây đánh Quang Minh Đính, đệ tử phái thiếu thốn Lâm vày Không Trí đại sư nuốm đầu. Các phái kính trọng vị thế và danh tiếng của phái thiếu Lâm, nên cử ông ta làm người chỉ đạo ra lệnh trong chuyến tiến công Quang Minh Đính này.

Không Trí còn chưa kịp trả lời, tự phái Hoa đánh một người nói:

- vật gì mà đầu mặt hàng với chả không đầu hàng? vớ cả lũ ma giáo hôm nay không để một tên như thế nào sống sót. Nhổ cỏ bắt buộc nhổ sạch cả rễ, nếu như không mai này chúng nó lại nổi lên có tác dụng hại giang hồ. đàn chó má kia, khôn hồn thì mau mau từ bỏ vẫn nhằm khỏi mất công chúng ông ra tay.

Ân Thiên chủ yếu ngầm vận khí, thấy vết thương trên vai đâm sâu tới xương, nhức ngâm ngẩm từng chập, hiểu được Tống Viễn Kiều theo học Trương Tam Phong lâu dài hơn cả, rạm đắc chân truyền của vị võ học tập đại tông sư, mình lúc còn khí lực tinh thần đầy đủ đấu cùng với ông ta, cũng không biết mèo nào gặm mỉu nào, huống chi lúc này?

Thế nhưng các cao thủ Minh giáo kẻ chết fan bị thương, chỉ còn một mình mình nhà trì đại cuộc, thôi đành hi sinh loại mạng già, bản thân chết không có gì buồn, hận là một trong những đời anh danh từ bây giờ đành dứt.

Tống Viễn Kiều nói:

- Ân lão tiền bối, phái Võ Đương với Thiên Ưng giáo chiên thâm từ bỏ hải, nhưng shop chúng tôi không mong muốn nhân lúc tín đồ ta lâm nguy, chuyện này thôi nhằm ngày sau thanh toán. Sáu môn phái bây giờ đến đấy là vì Minh giáo, Thiên Ưng giáo đã tách bóc ra ngoài Minh giáo rồi, tự lập môn hộ, trên chốn giang hồ ai cũng biết cả. Ân lão tiền bối hà tất đề xuất trộn tầm thường vào trong vụ này làm cho gì? Xin cùng tất toàn bộ cơ thể trong quí giáo hạ sơn đi.

Phái Võ Đương vị vụ Du Đại Nham kết một mối ân oán thù thiệt sâu thuộc Thiên Ưng giáo, vấn đề này các phái mọi biết, hiện nay nghe thấy Tống Viễn Kiều mở đường mang lại Thiên Ưng giáo tất cả lối thoát, ai nấy hết sức lạ lùng, dẫu vậy hiểu ngay lập tức Tống Viễn Kiều quang đãng minh lỗi lạc, không thích chiếm lợi thế trong lúc này.

Ân Thiên chính cười ha hả, nói:

- Hảo ý của Tống đại hiệp, lão phu xin trọng tâm lãnh. Lão phu là một trong tứ đại hộ giáo pháp vương, tuy đã lập thành môn hộ riêng, nhưng Minh giáo chạm mặt nạn, đâu có thể nào đứng ngoài? hôm nay chỉ còn cái chết mà thôi, xin Tống đại hiệp tiến chiêu đi.

Nói chấm dứt tiến cho tới một bước, nhị bàn tay thủ cụ trước ngực, song lông mi trắng hơi rung động, trông thiệt uy võ. Tống Viễn Kiều nói:

- Nếu sẽ thế, xin đắc tội.

Nói dứt tay trái đưa ra, chưởng buộc phải áp vào lòng bàn tay, sử dụng chiêu Thỉnh Thủ Thức đánh ra, là chiêu số của hậu bối tiến công với tiền bối vào quyền pháp của phái Võ Đương.

Ân Thiên chủ yếu thấy ông ta hơi khom sườn lưng cúi mình, gồm dáng vái chào liền nói:

- không hẳn khách khí.

Nói xong xuôi hai tay vòng lại, thủ tại vai trung phong khẩu. Cứ theo quyền lý, Tống Viễn Kiều ắt vẫn tiến lên, vươn tay tấn công ra, nào ngờ ông ta quả tất cả đánh ra, nhưng lại không tiến về trước. Quyền đó tấn công ra, còn cách Ân Thiên chủ yếu đến hơn một trượng. Ân Thiên thiết yếu kinh hãi: "Không lẽ quyền thuật phái Võ Đương lợi sợ hãi đến nắm sao, sẽ luyện được giải pháp Sơn Đả Ngưu thần công chăng?". Ông không đủ can đảm chậm trễ, vận nội kình lên, tay cần vung ra để gạt quyền lực tối cao của Tống Viễn Kiều.

Không ngờ chưởng gạt ra, trước phương diện chỉ thấy trống không, không còn đụng yêu cầu kình lực nào, trong tim không ngoài lạ lùng. Lại nghe Tống Viễn Kiều nói:

- Đã ưa thích võ học cừ khôi của chi phí bối tự lâu, giáo viên vẫn thường ca ngợi. Cầm nhưng bây giờ tiền bối đang đấu cùng với mấy fan liền, vãn bối vẫn còn nguyên sức lực, giao đấu với nhau thì không công bằng chút nào. Thôi mình chỉ so sánh chiêu số, không tỉ sức lực.

Ông vừa nói vừa giơ chân đá ra. Cú đá này cũng chỉ là lỗi chiêu, còn cách đối phương hơn một trượng nhưng mà cước pháp tinh diệu, vị trí lạ lùng, trái thực không có ai ngờ nổi, trường hợp như đả kích gần bên, trái thực rất là khó kháng đỡ. Ân Thiên bao gồm khen ngợi:

- Hảo cước pháp.

Lấy công có tác dụng thủ, múa chưởng tấn công. Tống Viễn Kiều nghiêng người né tránh, trả lại một chưởng. Trong giây lát hai bạn đánh qua đá lại, đấu cực kỳ hăng hái, cơ mà lúc nào thì cũng vẫn giải pháp nhau rộng một trượng. Mặc dù chiêu không đụng tới người, toàn là tấn công hờ cả, tuy nhiên hai người đều phải có danh phận, một chiêu nào thất lợi, chiêu làm sao trội hơn phần lớn tự bản thân biết cả. Hai người cùng hết trọng điểm hết sức, không đủ can đảm sơ sẩy chút nào, chẳng không giống gì giao tranh đụng đụng thực sự.

Người đứng phổ biến quanh ít nhiều những võ học tập cao thủ, thấy Tống Viễn Kiều dùng phương pháp nhu khắc cương, quyền cước tung ra thực là nhanh, còn Ân Thiên chủ yếu lúc mở thời điểm đóng, chiêu số mang cương làm chủ, nhưng cũng không lờ lững hơn chút nào. Hai người theo chiêu cơ mà đỡ gạt, khi thủ khi công, tưởng như vẫn luyện quyền, tiến công hờ với nhau nhưng thực chất là vẫn đấu khôn xiết kịch liệt.

Trương Vô Kỵ khi trước thấy Ân Thiên bao gồm đấu cùng với Trương Tùng Khê và Mạc Thanh Cốc, vì chưng quan hoài an nguy của cả hai bên thân thuộc, bắt buộc không chú ý quan liền kề chiêu số, lúc này thấy Tống Viễn Kiều với Ân Thiên thiết yếu hai fan đứng xa xa đấu với nhau, hiểu được chỉ gồm chuyện phân chiến thắng bại, chứ không có hiểm nguy trống mái nên rất là quan gần kề chiêu số của hai người. Coi một thời điểm thấy hai người ra chiêu mỗi khi một nhanh, nhưng lại càng coi lại càng không hiểu nhiều tại sao: "Ông nước ngoài ta cùng Tống đại sư bá hầu như là cao thủ hạng duy nhất trong võ lâm, nhưng lại chiêu số đánh ra sao vẫn còn có nhiều sơ hở như thế? Quyền này của ông ngoại đánh xéo về bên cạnh trái nửa thước, chưa phải là trúng tức thì ngực Tống đại bá tuyệt sao? Còn trảo tê của Tống đại bá nếu trì trệ dần một chút, gồm phải chộp được cánh tay ông nước ngoài ta rồi ư? không lẽ hai fan cố ý nhịn nhường nhau? thế nhưng xem tình hình thì dường như không buộc phải vậy".

Thực ra Ân Thiên chủ yếu và Tống Viễn Kiều tuy đấu cùng nhau không đụng chạm, chiêu số không nhường nhịn nhau chút nào. Trương Vô Kỵ học được Càn Khôn Đại na Di tâm pháp rồi, công trạng võ học so với nhì người cao hơn một bậc. Bởi vậy chàng nhận thấy chiêu số của Ân, Tống hai người có những sơ hở cũng không tồn tại gì lạ.

Trương Vô Kỵ gồm biết đâu rằng nam nhi vì bao gồm Cửu Dương thần công thành thử new nhìn ra được hầu hết chiêu số để hoàn toàn có thể khắc chiêu thắng địch dẫu vậy Tống, Ân hai người vì tài nghệ không đến mức đó bắt buộc không thể làm sao nghĩ đến chỗ tinh diệu như vậy được. Việc này cũng chẳng khác gì một bé chim cất cánh trên cao nhận thấy con sư tử hành động với nhỏ hổ, cấp thiết không nghĩ rằng: "Sao không bay từ bên trên cao chụp xuống tất cả phải chiến hạ được rồi ư?" tất cả biết đâu mặc dù sư tử cùng hổ báo dẫu là những loài vật hung tợn mạnh bạo đứng đầu trong số loài thú nhưng lại cũng quan yếu nào bay từ cao nhào xuống được. Trương Vô Kỵ kiến thức chưa đủ buộc phải không suy nghĩ ra nguyên nhân này.

Bỗng thấy Tống Viễn Kiều chiêu số trở nên đổi, tuy vậy chưởng phi vũ tưởng tựa như các bông tuyết bay phất phới mượt mà không một chút lực khí chính là Miên Chưởng của phái Võ Đương. Ân Thiên chính quát lên một tiếng, đánh ra một quyền. Hai bạn một mặt chí nhu, một bên chí cương hồ hết thi triển xuất xắc kỹ của mình. 2 bên sắp chạm mặt nhau, Tống Viễn Kiều chưởng trái đánh ra, còn chưởng đề xuất đánh sau mà tới trước, tiếp theo chưởng trái xéo xuống, lại tự sau tiến lên. Ân Thiên bao gồm thấy cả nửa fan trên của bản thân bị chưởng gắng của Tống Viễn Kiều bao phủ, rống lên một tiếng, tuy vậy chưởng đánh ra một chiêu Đinh ngay cạnh Khai Sơn. Nhị bên tuy nhiên chưởng tuy vậy quyền, gần như giơ ra bên trên không, thuộc đứng như trời trồng. Hai bạn sách đến chiêu này, trừ vấn đề tỉ đấu nội lực không còn cách như thế nào khác. Tuy nhiên hai fan còn bí quyết nhau mang lại hơn một trượng, tứ cánh tay chỉ hư đấu mà thôi, trông thì dường như quái lạ, tuy nhiên nếu đứng ngay gần nhau thì đó là lúc hung hiểm rộng cả.

Tống Viễn Kiều mỉm cười, thu chưởng nhảy sau này nói:

- Quyền pháp của lão chi phí bối thực là tinh diệu, bội phục bội phục.

Ân Thiên thiết yếu cũng thu quyền lại, nói:

- Quyền pháp của phái Võ Đương quả nhiên tiệm tuyệt cổ kim.

Hai fan không tỉ đấu nội lực, đấu đến bây giờ không còn bí quyết gì có thể tiếp tục, coi như phía 2 bên hòa nhau. Phái Võ Đương mặc dù còn Du Liên Châu cùng Ân Lê Đình không ra đấu, tuy nhiên thấy khía cạnh Ân Thiên bao gồm đỏ bừng, trên đầu nhiệt độ khí bốc lên, biết cuộc đấu vừa qua tuy không hao tổn nội lực, nhưng kẻ địch quá cao nhòng nên cũng nên kiệt tận trung khu trí, thấy cảnh ngộ ông ta như dòng cung đang giương thừa đà, Ân Du mặc dù ai tiến ra thách đấu cũng đều rất có thể đánh bổ được, được cái tiếng "đánh bại Bạch mày Ưng Vương". Du Liên Châu và Ân Lê Đình hai bạn nhìn nhau, các lắc đầu, nghĩ về thầm: "Nhân lúc người ta vẫn nguy nhưng tấn công, bao gồm thắng cũng chưa phải là thượng võ".

Thế tuy vậy Võ Đương nhị hiệp không "thừa nhân đưa ra nguy" nhưng người khác đâu phải người nào cũng có phong phạm quân tử như thế. Trường đoản cú phái không Động một lão già bé nhỏ nhảy vọt ra, chính là kẻ mới rồi hô hét lên đốt bài xích vị giáo nhà Minh giáo, dìu dịu rớt ngay lập tức trước khía cạnh Ân Thiên Chính, nói:

- Ta họ Đường mong mỏi đấu chơi với lão Ân.

Giọng nói của y cực kì hỗn láo. Ân Thiên bao gồm liếc một cái, hừ một tiếng, nghĩ về thầm: "Lúc bình thường, Ân mỗ có coi không Động ngũ lão ra gì đâu? bây giờ hổ xuống đồng bởi đến con chó cũng lờn mặt, một đời anh danh của ta, nếu bao gồm chết dưới tay Võ Đương thất hiệp cũng còn được cơ mà quyết ko thể khiến cho tên khốn nàn Đường Văn Lượng này được cái danh đó". Tuy body toàn thân xương cốt đang nhão nhừ, chỉ ao ước nằm sải ra ngủ một giấc, tuy nhiên hào khí trong fan bùng lên, đôi lông mi trắng xóa dựng lên, quát tháo lớn:

- Thằng rực rỡ kia, tiến chiêu đi.

Đường Văn Lượng biết ông ta nội lực mười phần tiêu hao đến tám chín, chỉ cần đấu một hồi, không nên ra tay kẻ thù cũng tự bổ xuống, xoa tay một cái, chui tọt ra sau sườn lưng Ân Thiên Chính, phạt quyền đánh vào sau lưng. Ân Thiên thiết yếu nghiêng fan đánh ngược lại, Đường Văn Lượng mau lẹ nhảy lùi ra, chân y thật là cấp tốc nhẹn chẳng không giống gì một nhỏ khỉ, dancing nhót không ngừng. Đấu được vài ba hiệp, Ân Thiên thiết yếu thấy mắt về tối sầm, trong cổ họng mằn mặn, một ngụm huyết tươi vọt ra, đứng không vững, ngã chúi xuống.

Đường Văn Lượng mừng rỡ, quát lác lên:

- Ân Thiên Chính, hôm nay cho ngươi bị tiêu diệt dưới quyền của Đường Văn Lượng này.

Trương Vô Kỵ thấy Đường Văn Lượng nhảy đầm lên, từ bên trên cao tấn công xuống, vẫn toan nhảy ra cứu vớt ông nước ngoài mình, thấy Ân Thiên thiết yếu tay bắt buộc đánh chéo lên, tư thế thực đẹp, đó là sát thủ ứng phó với địch thủ tấn công từ trên xuống, hai người gần nhau như thế, coi ra Đường Văn Lượng không còn cách làm sao tự cứu. Quả nhiên chỉ nghe lách biện pháp hai tiếng, hai cánh tay Đường Văn Lượng đã biết thành Ân Thiên bao gồm thi triển Ưng Trảo cố kỉnh Nã Thủ bẻ gẫy, lại lách biện pháp hai giờ nữa, hai xương đùi cũng gãy luôn, nghe bình một tiếng, văng ra phía bên ngoài mấy thước. Bốn tay chân y bị gãy rồi chẳng sao cử đụng được nữa. Những người dân chung quanh thấy Ân Thiên bao gồm bị yêu quý nặng ngoài ra thần uy như thế, không có bất kì ai là không tởm ngạc.

Lão thứ ba trong ngũ lão bị lose như thế, phái ko Động tín đồ nào fan nấy khía cạnh mày xám ngắt, thấy Đường Văn Lượng nằm sát Ân Thiên thiết yếu nhưng vì khoảng cách quá gần, không có ai dám chạy lên đỡ y về.

Một dịp sau, một gã cao to lưng còng trong phái không Động hung hăng phát lên một bước, chân phải hất một hòn đá về phía Ân Thiên Chính, mồm nói:

- Lão Bạch Mi, chúng ta Tông này lên thanh toán món nợ cũ.

Tên này là bạn thứ nhị trong không Động ngũ lão, tên là Tông Duy Hiệp<8>. Y nói "thanh toán nợ cũ", hẳn là đã từng có lần bị thất nuốm trong tay Ân Thiên Chính.

Hòn đá bay tới, nghe bốp một tiếng, trúng ngay lập tức góc trán Ân Thiên Chính, chớp nhoáng máu chảy ròng ròng. Thay đổi cố đó khiến cho ai nấy lag mình tởm hãi, Tông Duy Hiệp đá viên sỏi nọ đâu bao gồm nghĩ rằng đang trúng được Ân Thiên Chính, làm sao ngờ bây giờ ông ta đã nửa tỉnh giấc nửa mê, không vấn đề gì tránh được. Cứ tình nỗ lực này, Tông Duy Hiệp chỉ cần đi lên thừa nhận một ngón tay, cũng đã giết được ông ta rồi.

Tông Duy Hiệp vung tay đề xuất lên, hiên ngang bước đến thì phái Võ Đương một bạn bước ra, trên bạn trường bào vải thô, tuyệt diệu quê mùa, đó là nhị hiệp Du Liên Châu. Ông tương đối lắc mình đã chặn ngay trước khía cạnh Tông Duy Hiệp, nói:

- Tông huynh, Ân giáo chủ đã trở nên trọng thương, gồm thắng cũng không mã thượng chút nào, không đề xuất Tông huynh buộc phải nhọc lòng ra tay. Ân giáo công ty với tệ phái có liên hệ thật sâu xa, chuyện này khiến cho tiểu đệ lo vậy.

Tông Duy Hiệp đáp:

- đồ vật gi mà trọng thương? Gã này giỏi giả chết lắm, nếu chưa hẳn vì y giở trò ma mãnh, Đường tam đệ đâu bao gồm bị lọt vào mồi nhử của y. Du nhị hiệp, quí phái tất cả dây mơ rễ má cùng với y, bạn bè ta cũng có chuyện qua chuyện lại, để ta đánh y tía quyền mang đến bõ tức đã.

Du Liên Châu không muốn một đời hero của Ân Thiên chủ yếu lại chết thảm như thế, nghĩ mang đến Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố buộc phải nói:

- Thất mến Quyền của Tông huynh thiên hạ ai ai cũng biết, Ân giáo nhà hiện như thế này, làm sao chống chịu nổi ba quyền của Tông huynh?

Tông Duy Hiệp đáp:

- Được rồi, y đánh gãy tứ bỏ ra của Đường tam đệ, để ta bẻ gãy bốn tuỳ thuộc của y lại là xong. Loại đó điện thoại tư vấn là báo ứng nhãn chi phí nhanh gắng đấy.

Y thấy Du Liên Châu tương đối chần chừ, tức thì cao giọng nói:

- Du nhị hiệp, sáu đại môn phái trước khi qua Tây Vực đã thề cùng với nhau, sao bây giờ ngươi lại quay qua đảm bảo an toàn thủ lãnh của ma giáo là vắt nào?

Du Liên Châu thở lâu năm một tiếng, nói:

- hôm nay để ngươi làm những gì thì làm. Về Trung Nguyên rồi, Du mỗ thể nào cũng xin lãnh giáo Thất mến Quyền thần công của Tông nhị tiên sinh.

Tông Duy Hiệp trong lòng hãi sợ: "Gã họ Du này lại cứ bênh lão họ Ân cho bởi được là sao?". Y đối với phái Võ Đương quả tất cả điều úy kỵ, cơ mà trước đôi mắt bao nhiêu fan đổ dồn vào, không dám lộ vẻ yếu đuối thế, liền cười cợt nhạt:

- vấn đề thiên hạ ko qua ngoài chữ lý. Phái Võ Đương những ngươi chớ cậy mạnh, cũng đừng ỷ thế hoành hành.

Câu nói đó ví dụ nói đụng đến Trương Tam Phong. Tống Viễn Kiều tức thì nói:

- Nhị đệ, chớ thây y.

Du Liên Châu mập tiếng nói:

- thật là anh hùng, thật là hảo hán.

Nói dứt lui xuống. Mấy chữ "Thật là anh hùng, thiệt là hảo hán" dùng làm khen ngợi Ân Thiên Chính, nhưng cũng nhằm mỉa mai Tông Duy Hiệp. Tông Duy Hiệp không thích gây thù chuốc oán với phái Võ Đương, làm cho như ko nghe, thấy Du Liên Châu vừa bước ra, y liền đi liền mạch tới khu vực Ân Thiên Chính. Không Trí đại sư của phái thiếu Lâm mập tiếng ra lệnh:

- các vị phái Hoa Sơn với phái ko Động, xin tru diệt toàn bộ các dư nghiệt của ma giáo tại đương trường. Phái Võ Đương đi từ tây lịch sự đông lục soát, phái Nga mi đi từ bỏ đông sang trọng tây lục soát, không nhằm ma giáo lọt lưới một người nào. Phái Côn Lôn dự bị củi lửa, thiêu hủy sào huyệt của ma giáo.

Ông ta chỉ định cho năm phái xong, chắp hai tay nói:

- Đệ tử phái thiếu Lâm rước pháp khí ra, tụng niệm gớm văn vãng sinh, để khôn cùng độ cho nhân vật các môn phái cùng giáo chúng ma giáo tuẫn nạn để hóa trừ oan nghiệt.

Mọi tín đồ chỉ chờ Tông Duy Hiệp một quyền đánh bị tiêu diệt Ân Thiên chính là công cuộc vi tiễu ma giáo của lục đại trường phái đại công cáo thành. Ngay giờ phút đó, các giáo chúng Minh giáo cùng Thiên Ưng giáo biết từ bây giờ là ngày tận số, các tín đồ ai nấy đều nỗ lực ngồi dậy, trừ những người dân bị trọng thương cấp thiết nào cử cồn thôi, ai nấy gần như ngồi xếp bằng, mười đầu ngón tay xòe ra, lẹo tay trên ngực, làm rứa lửa cháy bừng bừng, theo Dương Tiêu niệm khiếp văn của Minh giáo:

Thiêu đốt thân tàn ta, Hỏa thánh bốc bừng bừng.

Khi sống bao gồm gì vui, Thì chết gồm gì khổ?

Nguyện hành thiện trừ ác, Cốt làm sao để cho quang minh.

Bao hỉ lạc bi sầu, Cũng gần như thành cát bụi.

Thương nạm cho con người, Lo bi thiết sao lắm vậy.

Thương nuốm cho nhỏ người, Lo ai oán sao lắm vậy.

Minh giáo tự Dương Tiêu, Vi duy nhất Tiếu, Thuyết Bất Đắc trở xuống, Thiên Ưng giáo từ bỏ Lý Thiên Viên trở xuống, tính đến cả đầu bếp, góp việc, ai nấy trạng thái trang nghiêm, không ai vì việc thân tử, giáo diệt nhưng mà tỏ vẻ hại hãi. Không Trí đại sư chắp tay niệm:

- Thiện tai, thiện tai.

Du Liên Châu nghĩ về thầm: "Mấy câu khiếp văn này, chắc hẳn rằng giáo chúng ma giáo trước lúc chết tụng niệm. Lũ họ không niệm cái chết của thiết yếu mình, lại thương người đời đa ưu đa hoạn, thực là lòng dạ thoáng rộng đại nhân đại nghĩa. Năm xưa fan sáng lập ra Minh giáo, trái thực siêu việt hơn người. Chỉ tiếc nuối rằng truyền mang lại đời sau, lại thành một lũ chuyên có tác dụng chuyện tàn nhẫn sai trái mà thôi".

Trương Vô Kỵ trước những cao thủ của lục đại môn phái vốn dĩ e ngại, nên lừng chừng không dám bước ra, tới cơ hội Không Trí hạ lệnh giết mổ sạch fan trong ma giáo, còn Tông Duy Hiệp thì hung hăng tiếp cận phía ông ngoại mình, đấng mày râu không còn suy nghĩ thiệt hơn gì nữa, chớp nhoáng tiến ra, chặn trước phương diện Tông Duy Hiệp, nói:

- Hãy khoan hễ thủ. Ông ra tay đánh một người hiện nay đang bị thương nặng, không sợ hãi thiên hạ nhân vật chê mỉm cười hay sao?

Mấy lời nói đó thanh âm vang đụng toàn trường. Người các môn phái dìm lệnh của ko Trí đại sư, vẫn định việc ai nấy làm, đùng một cái nghe thấy mấy lời nói đó, toàn bộ đều giới hạn bước, quay đầu lại quan sát chàng. Tông Duy Hiệp thấy bạn nói câu này là 1 thanh niên lam lũ, chẳng coi vào đâu, giơ tay đẩy ra, định gạt con trai sang một bên cho dễ dàng bề đánh chết Ân Thiên Chính.

Trương Vô Kỵ thấy y giơ tay đẩy tới, thuận tay gạt ra một chưởng, nghe bình một tiếng, Tông Duy Hiệp lùi lại bố bước. Y thay gượng lại, chỉ thấy nội công của đối phương hùng hồn vô cùng, chân lảo đảo không vững. Cũng may công lao hạ bàn của y hơi cứng cỏi, tuy nửa tín đồ trên ngã ngửa, nhưng mau lẹ nhấn chân yêu cầu một cái, nhảy đầm vọt về sau, mượn sức tung bản thân xa rộng một trượng. Lúc rơi xuống đất rồi, chưởng lực này cũng chưa tiêu giải, khiến cho y lại đề nghị lật đật lùi thêm bảy tám cách nữa mới đứng lại được. Sự việc xảy ra khiến y và Trương Vô Kỵ phương pháp nhau cho hơn ba trượng. Vào bụng y vừa hại vừa tức, còn người phía bên ngoài không ai đọc nổi, phần nhiều nghĩ thầm: "Lão Tông Duy Hiệp có tác dụng trò ma quỉ gì đây, sao lại vừa lùi vừa nhảy, khiêu vũ rồi lại lùi, núm là cái quái gì?". Chính bản thân Trương Vô Kỵ cũng bất ngờ rằng mình chỉ nhẹ nhàng phẩy ra một chưởng, lại có uy lực nhường nhịn ấy.

Tông Duy Hiệp ngơ ngẩn xuất thần, mau chóng hiểu ra, nhìn Du Liên Châu trừng trừng giận dữ, quát mắng lớn:

- Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, sao lại tiến công lén tín đồ khác?

Y nhận định rằng Du Liên Châu ám trung tương trợ, xem chừng tổng thể Võ Đương chư hiệp thuộc ra tay, còn nếu như không sức một người, cần yếu nào bao gồm kình đạo mãnh liệt như vậy được. Du Liên Châu ngạc nhiên y nói một câu như thế, cũng trừng mắt nhìn lại y, mắng thầm: "Ngươi bày đặt làm cho trò, tính chuyện gì đây?".

Tông Duy Hiệp lại hung hăng tiến lên, chỉ vào Trương Vô Kỵ quát hỏi:

- tiểu tử, ngươi là ai?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Tôi thương hiệu Tăng A Ngưu.

Chàng vừa nói vừa chuyển tay ném lên Linh Đài huyệt trên sống lưng Ân Thiên Chính, rước nội lực cuồn cuộn đổ vào. Cửu Dương Chân Khí của chàng cực kỳ hồn hậu, Ân Thiên thiết yếu chỉ rùng bản thân mấy cái, mau lẹ mở đôi mắt ra, quan sát thấy thanh niên nọ lòng thật lạ lùng. Trương Vô Kỵ quan sát ông mỉm cười, càng tống thêm nội lực.

Chỉ trong giây lát, Ân Thiên chính thấy hồ hết nơi bị ùn tắc trên ngực và đan điền đều tiếp liền không còn điều gì khác ngăn trở, hạ giọng nói:

- Đa tạ tè hữu.

Ông đứng thẳng dậy, ngạo nghễ nói:

- chúng ta Tông kia, Thất yêu mến Quyền của phái không Động gồm gì khiếp gớm, nhằm ta tiếp ngươi ba quyền.

Tông Duy Hiệp đâu ngờ được lão già này bây chừ thần hoàn khí túc đứng lên, thấy chuyện không còn dễ ợt như khi trước, lo lắng Ưng Trảo gắng Nã Công của ông ta, ngay tức thì nói:

- Lẽ dĩ nhiên Thất yêu quý Quyền của phái ko Động không có gì khiếp gớm, ngươi test tiếp ta tía chiêu Thất mến Quyền thôi.

Y tính rằng Ân Thiên Chính nếu không sử dụng thay nã thủ, chỉ đấu quyền chưởng, nội lực, bản thân dĩ dật đãi lao, hoàn toàn có thể dùng nội kình Thất mến Quyền để thủ thắng. Trương Vô Kỵ thấy y lại nói đến cha chữ Thất thương Quyền, nghĩ mang lại năm xưa bên trên Băng Hỏa đảo, đêm tối hôm kia nghĩa phụ lay y tỉnh giấc dậy, nói chuyện cần sử dụng Thất yêu thương Quyền đánh bị tiêu diệt Không loài kiến thần tăng, về sau ông ta lại bắt mình học thuộc quyền quyết của Thất yêu quý Quyền, bởi nhất thời ko nhớ được buộc phải đã đánh mình mấy cái bạt tai. Bấy giờ đồng hồ quyền quyết đó lưu đưa trong đầu, lập tức rành mạch đạo lý ở bên trong.

Nên biết toàn bộ các nhiều loại nội công trong thiên hạ hầu như không thừa qua được Cửu Dương thần công, còn Càn Khôn Đại mãng cầu Di là phương pháp vận kình sử lực, là tập đại thành của đông đảo môn võ công. Duy nhất pháp thông, vạn pháp thông, cho nên mọi môn công tích trước mắt đàn ông giờ này không còn gì khác bí áo.

Lại nghe Ân Thiên bao gồm nói:

- Cứ gì bố quyền, để ta tiếp ngươi ba chục quyền đã làm sao nào?

Ông quay đầu lớn tiếng nói của một dân tộc với ko Trí:

- ko Trí đại sư, bọn họ Ân này chưa chết, cũng chưa chịu đựng thua, ông nói ra cơ mà không giữ lại lời, định rước đông fan để thắng hay sao?

Không Trí xua tay nói:

- Được rồi, toàn bộ xin đợi giây lát, bao gồm đáng gì đâu?

Thì ra lúc Ân Thiên chủ yếu lên trên quang đãng Minh Đính, thấy đàn Dương Tiêu ai nấy mọi bị yêu đương nặng, bên mình thế lực đơn bạc, buộc phải đã sử dụng lời ngăn trước ko Trí, không để thành cầm hỗn chiến. Không Trí cũng theo qui củ võ lâm, nên ăn nhập theo lối tấn công từng trận một. Tác dụng các đường, các lũ của Thiên Ưng giáo, năm giới Kỳ của Minh giáo, cả đến các thuộc hạ của Dương Tiêu trên quang đãng Minh Đính bao gồm các hảo thủ trong Thiên Địa Phong Lôi tứ môn, ai không bị tiêu diệt thì bị thương, sau cùng chỉ từ một mình Ân Thiên Chính. Mặc dù thế ông ta vẫn chưa chịu đựng thua, đề nghị bên kia vẫn không thể phát lên tàn sát.

Trương Vô Kỵ biết ông ngoại bản thân so cùng với trước tất cả khá hơn, tuy thế không hoàn toàn có thể vận kình sử lực, sở dĩ mong tiếp quyền chiêu của Tông Duy Hiệp, chỉ vì hết sức hộ giáo, mang đến chết bắt đầu thôi, yêu cầu hạ giọng nói:

- Ân lão tiền bối, để cho tại hạ đấu trước, nếu như vãn bối không xong, lão tiền bối hãy ra tay.

Ân Thiên thiết yếu đã thấy cánh mày râu nội lực hùng hậu vô cùng, bao gồm mình khi không bị thương, cũng còn kém xa, nghĩ mang đến mình vị Minh giáo nhưng mà chết, là chuyện đương nhiên, còn thanh niên này không hiểu biết nhiều liên can nắm nào, dù bạn dạng lãnh cao vút đến mấy cũng cấp thiết từng tín đồ từng tín đồ đánh bại, không còn cao thủ này mang lại cao thủ khác, sau cùng rồi cũng cho trọng thương kiệt sức để cho những người ta giết như bản thân thôi. Một kẻ thiếu hụt niên anh tài, câu hỏi gì đề nghị chết trên quang Minh Đính làm chi? Nghĩ chũm bèn hỏi:

- tè hữu là môn hạ của vị nào thế, xem ra chưa hẳn giáo đồ bạn dạng giáo, đề nghị không?

Trương Vô Kỵ kính cẩn cúi mình nói:

- Vãn bối ko thuộc Minh giáo, cũng ko thuộc Thiên Ưng giáo, nhưng đối với lão chi phí bối bao gồm lòng kính mến đã lâu, lúc này cùng tiền bối sánh vai cự địch, là điều nên làm.

Ân Thiên thiết yếu lạ lùng, sẽ định hỏi thêm, Tông Duy Hiệp đã hung hăng tiến lên, quát lác lớn:

- họ Ân kia, quyền trước tiên của ta đây.

Trương Vô Kỵ nói:

- Ân lão tiến bối bảo ngươi không xứng danh tỉ quyền cùng với ông ta, ngươi cần thắng ta đã, rồi sau cồn thủ với lão nhân gia cũng không muộn.

Tông Duy Hiệp giận quá, quát tháo lớn:

- Thằng nhãi cơ ngươi là hạng fan gì? Để ta mang lại ngươi biết Thất yêu đương Quyền của phái ko Động lợi hại nhường nhịn nào.

Trương Vô Kỵ suy nghĩ thầm: "Hôm nay phải làm thế nào nói toạc âm mưu gian trá của tên ác tặc Viên Chân, mới hoàn toàn có thể có cách để cho phía 2 bên bãi chiến, chứ chỉ một phương pháp động thủ ra chiêu, 1 mình ta sao đánh lại bao nhiêu hero của sáu môn phái? Huống chi những sư bá sư thúc trong phái Võ Đương xuất hiện ở đây, làm thế nào ta hoàn toàn có thể coi phần đông vị đó là địch được?". đấng mày râu nghĩ vậy bèn lớn tiếng trả lời:

- Thất yêu quý Quyền của phái không Động thật là lợi hại, trên hạ đang nghe tiếng từ lâu. Không Kiến đại sư, thần tăng của phái thiếu hụt Lâm chẳng đề xuất táng mạng bởi vì Thất thương Quyền của quí phái tuyệt sao?

Câu kia của cánh mày râu nói ra, cả phái thiếu Lâm ai nấy đều rúng động. Ngày hôm kia Không kiến đại sư bị tiêu diệt ở Lạc Dương, trên người xương cốt những bị gãy nát, bên ngoài không tất cả thương tích gì, thật tương tự bị độc thủ Thất mến Quyền của phái không Động. Khi ấy Không Văn, ko Trí, xung quanh tam tăng mật nghị mấy ngày liền, coi ra phái ko Động hiện giờ không bao gồm cao thủ tuyệt đỉnh công phu để hoàn toàn có thể đánh chết được fan đã luyện được Kim cưng cửng Bất Hoại Thể thần công như không Kiến sư huynh. Mặc dù thương thay của ko Kiến gồm làm cho người ta nghi ngờ, cơ mà phái ko Động không thể làm nổi. Sau đây Không Trí lại cùng các đệ tử kín đáo đáo điều tra, biết được lúc không Kiến đại sư viên tịch làm việc Lạc Dương, không Động ngũ lão phần lớn ở vùng tây-nam cả. Còn nếu chưa phải do ko Động ngũ lão làm, phái không Động không hề cao thủ như thế nào khác rất có thể giết nổi không Kiến, đề xuất mối hồ nước nghi so với phái ko Động cũng vứt qua. Huống chi lúc đó ngoài tường của khách hàng điếm nghỉ ngơi Lạc Dương gồm viết mười nhì chữ phệ "Thành Côn thịt Không loài kiến thần tăng làm việc dưới móng tường này", phái thiếu Lâm trong tương lai biết được Tạ Tốn đang mạo danh Thành Côn tạo ra bao nhiêu máu án, nên trọn vẹn không còn nghi hoặc gì nữa. Đến hôm nay các cao tăng nghe Trương Vô Kỵ nói như vậy đều giật mình.

Tông Duy Hiệp giận dữ nói:

- không Kiến đại sư bị ác tặc Tạ Tốn giáp hại, trên giang hồ ai cũng biết, có ảnh hưởng gì đến phái không Động đâu?

Trương Vô Kỵ nói:

- Tạ chi phí bối đánh bị tiêu diệt Không kiến thần tăng, ông bao gồm chính mắt nhìn thấy không? Ông đứng một mặt quan cạnh bên hay sao? hay là đứng bên cạnh để yểm trợ?

Tông Duy Hiệp nghĩ về thầm: "Thằng này ăn mày không ra ăn mày, chăn trâu ko ra chăn trâu, sao lại mang đến quấy rầy mình? Chắc là do phái Võ Đương không nên khiến, vậy khuấy động đến hai phái ko Động và phái thiếu hụt Lâm bất hòa cùng với nhau. Ta cần đối phó cẩn thận, đừng để lọt vào cái mồi nhử của họ". Nghĩ vậy nên dẫu y ko coi Trương Vô Kỵ ra gì, cơ mà cũng nghiêm phương diện đáp:

- ko Kiến thần tăng táng mệnh tại Lạc Dương, lúc ấy Không Động ngũ lão là khách hàng ở bao phủ của Liễu đại hiệp phái Điểm Thương trên Vân Nam. Có tác dụng sao bầy ta lại hoàn toàn có thể chính mắt trông thấy chuyện kia được?

Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:

- tốt nhỉ, lúc đó ông đã ở Vân Nam, sao lại phát hiện Tạ chi phí bối giết chết Không con kiến đại sư? Vị thần tăng này chết vày Thất thương Quyền của phái ko Động người nào cũng đều biết. Tạ chi phí bối chưa phải là người của phái ko Động, nguyên nhân ông lại giá họa cho những người ta?

Tông Duy Hiệp nói:

- Hừ, chỗ Không kiến thần tăng viên tịch tất cả viết "Thành Côn giết thịt Không loài kiến thần tăng sống dưới móng tường này" mười nhì chữ bằng máu. Tạ Tốn mạo tên sư phụ y, đến đâu cũng gây nên huyết án, thì còn điều gì mà cần nghi nữa?

Trương Vô Kỵ đơ mình: "Nghĩa phụ ta đâu tất cả nói là đang viết tại bức tường những chữ này. Sau mười ba quyền đánh bị tiêu diệt Không kiến thần tăng rồi, trong lòng buồn bã hối hận vô cùng, đâu còn tâm địa nào cơ mà viết phần đông chữ giá bán họa đó nữa". Nam giới bèn ngửa cổ lên mỉm cười ha hả, nói:

- các chữ kia ai viết nhưng chẳng được? bên trên tường có hàng chữ đó, ai là fan chính ánh mắt thấy Tạ tiền bối viết đâu? tại hạ bảo là hầu như chữ kia phái không Động viết cũng rất được chứ sao? Viết chữ thì dễ, luyện Thất yêu thương Quyền bắt đầu khó.

Chàng quay lại nói với không Trí:

- không Trí đại sư, lệnh sư huynh đúng là bị sợ hãi về quyền lực tối cao Thất yêu đương Quyền của phái ko Động, có phải không? Kim Mao Sư vương vãi Tạ chi phí bối chưa phải là fan phái ko Động, có phải không?

Không Trí còn chưa kịp trả lời, đùng một phát một nhà sư cao lớn mặc đại hồng cà sa lướt ra, tay vắt một cây thiền trượng màu đá quý sáng lấp lánh dộng xuống khu đất một cái, bự tiếng quát:

- đái tử, ngươi là bạn của trường phái nào? Ngươi làm cái gi mà dám nói chuyện tay song với sư phụ ta?

Tăng nhân kia vai gồ lên, ăn nói giọng như sẽ lên cơn suyễn, đó là Viên Âm của phái thiếu thốn Lâm. Năm xưa phái thiếu Lâm dẫn nhau lên trên núi Võ Đương vấn tội, chính y là tín đồ nằng nặc nói là chủ yếu mắt thấy Trương Thúy sơn giết đệ tử Thiếu Lâm. Lúc đó Trương Vô Kỵ lòng đầy bi phẫn, ghi nhớ toàn bộ những người có mặt, hôm nay vừa thấy y, trong fan nhiệt máu trào lên, mặt đỏ bừng, thân mình tương đối hơi run rẩy, bụng âm thầm nói: "Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ, đại sự hôm nay là làm sao điều giải oán cừu thân lục đại môn phái cùng Minh giáo, thiết yếu nào vì một chút tư hiềm, làm cho cho thực trạng trở cần khó giải quyết hơn, số đông chuyện cũ của phái thiếu Lâm, nhằm ngày sau giao dịch thanh toán cũng chưa muộn". Tuy trong thâm tâm chàng suy tính rõ ràng như thế, nhưng từ khi Viên Âm chường mặt ra tình trạng chết thảm của thân phụ mẹ, đột nhiên hiện rõ tức thì trước mắt, khiến cho nước đôi mắt trào lên, tưởng chừng cần yếu nào trường đoản cú chế nổi.

Viên Âm cố kỉnh thiền trượng dộng xuống đất một chiếc nữa, quát mắng lớn:

- đái tử kia, ngươi là yêu nghiệt của ma giáo thì sớm vươn cổ chịu đựng chém, còn nếu không phải thì xuống núi đi, đừng để những người xuất gia tâm địa từ bi chúng ta phải ra tay.

Xem thêm:

Y thấy Trương Vô Kỵ mặc quần áo không giống người trong Minh giáo, lại tưởng lầm việc chàng nỗ lực nín nhịn là thái độ sợ hãi, yêu cầu mới nói mấy câu đó. Trương Vô Kỵ nói:

- Quí phái tất cả một vị Viên Chân đại sư, buộc phải không? Mời ông ta ra đây, trên hạ gồm vài câu ước ao hỏi.

Viên Âm đáp:

- Viên Chân sư huynh? Lào sao ông ta thì thầm