Editor: Hoàng Thái Tử. Não bộ nháy đôi mắt trở phải trống rỗng. Thẩm phát âm Hiểu ngơ ngác nhìn người bọn ông trước mặt đùng một cái xông cho tới này, xa phương pháp nhiều năm, hình như anh còn cao hơn khi trước một chút. Trên gương mặt kia cuối cùng cũng đều có thịt, rất khác năm đó, nhỏ xíu đến đáng thương. ... Hoắc Thanh Huy? hiện giờ anh đã làm việc trong Anh dại dột rồi? mặc dù rằng hiện thời Hoắc Thanh Huy vẫn ăn mặc tây trang giày da, ăn diện rất có phong cách, cơ mà ở trong mắt Thẩm phát âm Hiểu, không khác gì thiếu thốn niên trầm mặc không nhiều lời năm đó... Không, không giống thì vẫn buộc phải có, ít nhất, bây giờ Thẩm hiểu Hiểu không đủ can đảm lấy bàn tay bẩn bựa của chính bản thân mình đánh mông vị đại lão này. Tưởng tượng mang đến điều này, Thẩm gọi Hiểu không khỏi sang chấn trung ương lý, tuy rỉ tai này vẫn trôi qua không hề ít năm, tuy thế không chừng vị này còn ghi hận chuyện năm kia thì sao. Mới vừa rồi cô còn nghe vương Khiêm kêu anh một giờ "Chủ tịch", coi ra tên nhóc này mấy trong năm này lăn lộn cũng ko tồi. Bây giờ bạn dạng thân mình còn đề nghị đi vấn đáp Anh Ngu, cũng do dự anh bao gồm nhân cơ hội này lấy vấn đề công trả thù riêng ko nữa. Không ngóng Thẩm phát âm Hiểu nghĩ xong xuôi cách ứng phó như thế nào, Hoắc Thanh Huy đã cẩn thận nhìn khuôn phương diện của cô, biểu cảm rất chi nhiệt tình dần dần lạnh lẽo. Khóe mồm vừa nâng lên thật cao chậm rãi hạ xuống, đem khăn tay trong túi ra, cẩn thận lau thái dương đang mướt mồ hôi. Mới vừa rồi thiệt sự là chạy nhanh quá. Đúng lúc này, Lâm túng thiếu thư khoan thai tới muộn. Khi nãy anh ta sẽ đi thuộc Hoắc Thanh Huy vào chống hội nghị, đột nhiên dưng góc nhìn anh cứ nhìn chằm chằm một tín đồ nào kia dưới lầu. Lâm bí thư còn chưa phản ứng lại, Hoắc Thanh Huy đã y như con chó hoang thoát cương chạy vèo đi, làm cho Lâm túng thiếu thư bối rối muốn chết, tưởng rằng quản trị trẻ tuổi này lại phát điên. Gấp rút chạy lại đây, Lâm túng thư liếc mắt đã thấy được Thẩm đọc Hiểu vẫn đứng bên cạnh, thấy được là 1 cô gái nhỏ xinh đẹp, trong lòng không ngoài nói thầm, chẳng lẽ quản trị coi trọng tín đồ ta rồi? vương Khiêm vị trí kia đã đẩy ghế dựa đi tới, ông ta cười đi đến trước phương diện Hoắc Thanh Huy hỏi: "Chủ tịch mong muốn tự mình chọn lựa người bắt đầu sao?" Lâm túng bấn thư bé dại giọng nói với Hoắc Thanh Huy: "Hôm ni Anh ngớ ngẩn tuyển chọn lựa thêm một phần tử người new nữa, đó là người tới phỏng vấn." Hoắc Thanh Huy "Ừ" một tiếng, chớp nhoáng đi cho tới phía trước, đi được hai cách thì xoay đầu lại, nhịn ko được reviews gương mặt kia của Thẩm hiểu Hiểu, vẻ phương diện nghi ngờ. Hai vị phụ trách vấn đáp bên kia là fan nhạy bén, nhường nhịn lại địa chỉ ở giữa. Lâm túng thiếu thư có chút sốt ruột, anh ta đi cấp tốc vài bước, đi tới bên cạnh người Hoắc Thanh Huy, âm thanh đè thấp nhắc nhở: "Phú Thái bên kia còn đợi ngài..." "Tôi mong muốn nhìn người mới vào công ty," Hoắc Thanh Huy trang nghiêm nói: "Công ty chúng ta quan trọng nhất không phải là người nghệ sỹ sao? fan mới chính là tương lai của công ty, còn Phú Thái mặt kia, bầy họ cũng chẳng thành chân thành ý tới hòa hợp tác, để chờ một ít cũng không tồn tại gì." "Chỉ là..." Lâm bí thư muốn nói lại thôi. Hoắc Thanh Huy rũ mày mắt, lật lý lịch trên bàn xem. Thẩm phát âm Hiểu tóc lâu năm váy trắng mỉm cười xinh đẹp thản nhiên, khung cảnh đằng sau blue color lá, càng thêm thanh thuần vơi dàng. Nhưng lại cũng không phải là Thẩm Liễu trong tâm trí của anh. Trên hàng ghi tên, viết ví dụ ba chữ "Thẩm phát âm Hiểu", size vuông phía bên dưới là lý định kỳ của cô, học đại học B, từng đóng góp vai đàn bà phụ đánh Xán Tuyết vào 《giày thủy tinh》... Hoắc Thanh Huy ráng tập lý định kỳ kia lên xem, thật sự là Thẩm phát âm Hiểu, từng đường nét chữ, ko có một chút nào sai lầm. Ánh đôi mắt sáng rọi của anh ấy nháy mắt nhạt đi không ít, chính là phản ứng của fan đang chìm đắm trong xúc cảm mừng như điên bị fan ta đổ cho 1 thùng nước đá. "Cô bao gồm quen biết Thẩm Liễu không?" Hoắc Thanh Huy há miệng hỏi, giọng anh trầm thấp, là âm thanh vừa không còn xa lạ lại vừa xa lạ: "Cô và cô ấy tất cả quan hệ gì?" thời gian nãy sinh hoạt lầu hai, Hoắc Thanh Huy lơ đãng nhìn xuống dưới tầng thì thấy, cô gái này cực kỳ giống Thẩm Liễu, cũng chính là từ loại liếc đôi mắt này, khiến cho Hoắc Thanh Huy ko màng tất cả mà chạy xuống dưới, mong muốn bắt lấy cô. Tuy thế mà, khi chân chính thấy được Thẩm phát âm Hiểu rồi, Hoắc Thanh Huy cực kỳ thất vọng. Thẩm Liễu không ốm yếu như vậy, cũng không xinh xắn như cô. Tuy thế mặt mày nhì người rất là giống nhau, hơn thế nữa còn thuộc họ, không khỏi làm Hoắc Thanh Huy hệ trọng tới sản phẩm khác, giống hệt như hai người có quan hệ huyết hệ chẳng hạn. Thẩm hiểu Hiểu nhìn Hoắc Thanh Huy, bạn đứng đó sắc khía cạnh âm trầm, ánh mắt ấy có tác dụng cô có chút hại hãi, tưởng tượng đến bản thân mình năm đó chỉ thị cho anh làm tính năng này cái kia, Thẩm phát âm Hiểu cực kỳ chột dạ. Dẫu vậy Hoắc
Thanh Huy phân minh là không nhận biết cô. Lúc trước Thẩm gọi Hiểu học tập lại một năm, nhỏ xíu hơn bốn mươi cân, chớ nói tới người khác, bố ruột của cô ý suýt chút nữa còn không phân biệt con mình. *1 cân=0,5kg. Bây giờ nếu như nhằm Hoắc Thanh Huy biết cô chính là Hoắc Liễu đã bắt nạt anh năm đó, có bao giờ anh chỉnh bị tiêu diệt cô luôn luôn không? Từ suy xét này, Thẩm gọi Hiểu mỉm cười mở miệng: "Tôi ko biết, kia là bạn của tiên sinh sao?" Đồng tử Hoắc Thanh Huy co rụt lại, bế tắc đặt sấp lý kế hoạch kia trên bàn. Anh cúi đầu, cải tiến lại áo sơ mi của bản thân một chút, âm thanh lạnh xuống: "Không tất cả quan hệ gì cùng với cô." trong tim Thẩm phát âm Hiểu bởi mình nhưng mà đổ mồ hôi, may mắn, may mắn. Hoắc Thanh Huy tương tự cảm thấy nghỉ ngơi lại chỗ này quá mức giá thời gian, đứng lên lập tức đi ra ngoài. Vương Khiêm và những người phỏng vấn không giống cũng đứng lên, gửi anh ra cửa. Đi tới cửa ngõ rồi, Hoắc Thanh Huy tự nhiên dừng cách chân, sợ hãi khó hiểu chú ý nhìn Thẩm đọc Hiểu, xoay mặt nói với vương vãi Khiêm: "Người lại sống lại... Ừ, có tác dụng phiền để chị Chu mang cô ấy." Bị quản trị kêu một giờ "chị Chu", Chu Thục đánh được sủng ái mà kinh sợ, đồng ý cái rụp: "Chủ tịch, ngài yên ổn tâm." Hoắc Thanh Huy lặng lặng nhìn vào mắt Thẩm phát âm Hiểu, cho tới khi Thẩm phát âm Hiểu xoay fan sang chỗ khác, anh mới tịch thu ánh mắt, đi đến phòng hội nghị. Tiễn Hoắc Thanh Huy đi rồi, Chu Thục Sơn mới hỏi Thẩm phát âm Hiểu: "Số điện thoại cảm ứng thông minh của cô?" Thẩm gọi Hiểu sửng nóng một chút, gọi ra. Chu Thục tô mở điện thoại, lưu giữ vào danh bạ, đem sấp lý kế hoạch trên bàn tê kẹp vào folder của mình, sau khi thư thả ung dung làm ngừng mọi thứ, mới xua xua tay cùng với cô: "Cô về trước đi, ngày mai tôi vẫn gọi điện thoại thông minh cho cô." Thẩm hiểu Hiểu bị miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này đánh cho đầu váng đôi mắt hoa, cô thật cảnh giác hỏi: "Không đề xuất tôi làm cho thứ gì khác sao?" Chu Thục đánh liếc mắt ngó cô một cái, nói: "Sau lúc trở về thì nhà hàng ăn uống dinh dưỡng, tóc vượt khô, về sau phải siêng sóc. Được, người tiếp theo." – lúc Thẩm phát âm Hiểu thoát ra khỏi phòng, toàn bộ cơ thể vẫn còn như sẽ lọt vào vào sương mù. Cô cứ vậy mà lại được thông qua? Vào vào đại sảnh, Lục ráng chỉ quan sát cô một cái, Lục Miễn quan tâm chạy qua: "Mọi bạn nói cầm cố nào?" Tính ra thì, thời gian Thẩm phát âm Hiểu ở phía bên trong đó không lâu năm không ngắn, Lục ráng thấy góc nhìn cô mơ hồ, dường như không ôm hy vọng nói: "Về trước đi, ví như ngày mai..." "Vừa rồi có tín đồ đã giữ số smartphone của tôi," Thẩm gọi Hiểu nói, "Tôi đoán, hẳn là qua rồi?" Lục Thế bỡ ngỡ nhướng mày, như là lần trước tiên thấy cô, tinh tế mà tấn công giá. Bên trên trán xuất hiện vài nếp nhăn thật sâu, chớ nói là kẹp chết con kiến, con ong mật tới ko chừng cũng rất có thể kẹp cho chết ngắc. Đôi mắt Lục Miễn sáng phủ lánh, choạng tay bao bọc lấy bả vai Thẩm đọc Hiểu, sử dụng sức vỗ hai cái, khen: "Không nghĩ về tới đó, cô làm xuất sắc lắm!" sức lực cậu ta siêu lớn, Thẩm gọi Hiểu nhịn ko được ho hai tiếng. Lục Miễn xấu hổ ngùng thu tay lại: "Xem ra sau này, thật đúng là nhờ cô nâng đỡ nhiều hơn thế nữa rồi." Thẩm phát âm Hiểu nói: "Tôi chỉ là như mong muốn chút thôi." Còn không phải nữa à, nếu như rủi ro mắn, dịp nãy cô sẽ trải sang một màn vấn đáp đầy máu với nước mắt rồi. Chu Thục sơn gọi điện thoại cảm ứng tới thiệt kịp lúc, Lục vắt vừa new đưa Thẩm gọi Hiểu về ngôi trường học, Chu Thục tô lập tức hotline tới. Lời ít ý nhiều, tổng số chỉ bao gồm hai câu, thời gian trò chuyện ko vượt quá nhì phút. "Cô sẽ ở đâu?" "Nhanh chóng tới Anh Ngu." Cứ như vậy, Thẩm hiểu Hiểu bắt buộc không tự bản thân bắt xe cộ qua đó, con đường xá vào giờ du lịch tan tầm, tắc trên đường chậm mất mười phút, cũng ko thấy Chu Thục tô gọi điện thoại cảm ứng thúc giục cô. Trong trái tim Thẩm đọc Hiểu lo sợ bất an, thanh toán giao dịch tiền xe, lo âu hoảng hốt chạy lên, gọi smartphone cho Chu Thục Sơn, ngữ khí người kia nghe không ra vui buồn, chỉ nói cùng với cô: "Thang máy dành riêng cho nhân viên, lên tới mức lầu sáu quẹo phải, công sở thứ ba." Đẩy cửa ngõ ra, Chu Thục sơn mặc đầm màu xám nhạt đã ngồi trước bàn làm việc chờ cô. Thẩm đọc Hiểu tiến lên, thật cảnh giác gọi một tiếng "chị Chu". Chu Thục đánh nâng tay phải, chắc rằng là hiếm khi ra ngoài, làn da cô ta rất trắng, khắp cơ thể cũng chưa phải là bé gò, mà là 1 trong những loại cute đẫy đà, trên cổ tay trắng nõn mang trong mình 1 cái đồng hồ, Thẩm đọc Hiểu lừng chừng giá trị của cái đồng hồ kia, nhưng đoán chắc hẳn rằng nó khôn cùng mắc. Chu Thục Sơn chậm rì rì mở miệng: "Cô đã đến trễ mười lăm phút, Thẩm tè thư." Thẩm đọc Hiểu cười ngại ngùng: "Xin lỗi, trên tuyến đường có chút kẹt xe." Chu Thục Sơn không tỏ chủ ý gì, đẩy đến cô 1 phần hợp đồng: "Ngồi xuống, ký kết đi." Đây là hợp đồng cùng với Anh Ngu, thời hạn mười năm, chỉ việc ký, mười năm tới, cô đều cần phục tùng bất kì sự sắp xếp nào của anh ấy Ngu. Trên bàn là 1 trong ly trà đặc, ngón tay Chu Thục Sơn để trên chén trà, tầm dáng muốn uống lại không. Ký dứt hợp đồng mới, trên đó không những có nghệ danh, còn có tên họ thật. Cũng may Chu Thục đánh không nhìn kĩ, trực tiếp cầm cố lên, đưa thời gian biểu mang đến cô: "Nhìn dòng này, trong tương lai cơ bản đều dựa trên cái này nhưng tập luyện. Nghe nói cô còn học tập ở đh B? Khoa vạc thanh chuyên nghiệp? nếu như cô ước ao đi trên con phố diễn viên này, những kiến thức và kỹ năng trong ngôi trường học không hỗ trợ được cô thừa nhiều. Do vậy đi, chiều ni cô chạm mặt giáo viên xin nghỉ phép, mai sau tới công ty, tôi sắp xếp cho cô ở trong 1 căn chung cư riêng." Thẩm hiểu Hiểu tất cả chút ngốc: "Gấp vậy sao?" "Có thể không cấp sao?" Chu Thục Sơn cười cợt lạnh: "Bộ phim bắt tay hợp tác cùng cùng với Tây Ảnh, phụ nữ chính của bộ phim truyền hình này, Hoắc đổng hướng đẫn cô là fan diễn." *đổng: tiếng gọi tắt của "đổng sự" (ủy viên ban giám đốc) hoặc "đổng sự trưởng" (giám đốc). Hoắc đổng ở đó là chỉ quản trị Hoắc Thanh Huy, còn giám đốc Hoắc Thanh Hi là Hoắc tổng.

Cô vì tin cậy và trầm luôn trong sự nữ tính ôn nhu của anh nhưng mà không tuyệt biết sẽ là cái bẫy mà anh lên kế hoạch chỉ để phục thù cho người thiếu phụ của anh.

Bạn đang xem: Tất cả dịu dàng dành cho em

Cộ bị anh quăng quật tù vậy bên cạnh đó ngây ngô nhận định rằng anh bởi giận dỗi cô mà chưa tới thăm cô.

Cô ra phạm nhân thì hiểu rằng anh gần gũi cùng người thiếu nữ khác, cô biết thực sự muốn ôm nhỏ rời khỏi anh.

Anh vị cô nhưng hết lần này cho lần khác cần diễn kịch nhằm bảo toàn an nguy chi chị em con cô, còn cô lại vì anh mà âm thầm bảo vệ anh.

Xem thêm: Hình blackpink how you like that, blackpink “how you like that” wishlist


*

Từ cơ hội trong tù Nhan Tĩnh Đàm đã gồm ý cho rằng ra tù đọng việc đầu tiên cô làm cho là tìm kiếm anh lý giải mọi chuyện, cô luôn luôn nuôi hi vọng rằng do anh hời giỗi chuyện cô cần sử dụng thân phận của Diệp Thu không giải thích ví dụ cho anh cho nên anh bắt đầu không vào trại giam thăm cô lần nào, cô đang nói mang đến anh biết họ còn có một đứa trẻ rất rất đáng yêu. Nhan Tĩnh Đàm may mắn khi được chủ yếu tay âu yếm đứa trẻ em trong trại giam, khoác dù ban đầu lúc cô sở hữu thai đề xuất chịu đựng sự bắt nạt, đánh đập của người tiêu dùng tù cho xém chút xảy thai, nhưng thật may là đứa nhỏ rất kiên định muốn thuộc cô trải qua cuộc sống thường ngày này.Nhan Tĩnh Đàm ban đầu có nghĩ mang lại chuyện nhờ vào viện trưởng nai lưng ở trại trẻ mồ cô quan tâm đứa nhỏ dại của cô, nhưng vì chưng không nỡ nên cô ước xin trưởng cai trại giam để cô chăm sóc đứa nhỏ dại đứa lúc mãn hạn tù nhị năm. Từ lúc đứa nhỏ tuổi của cô thành lập và hoạt động mọi fan trong trại giam thường rất thích đứa nhỏ, con nhỏ bé xinh xắn đán yêu khiến người nào cũng thích, thậm chí là là những người dân bắt đe cô, tiến công đập cô cũng do sự hiện hữu của đứa nhỏ mà không hề ra tay ức hiếp đáp cô nữa. Vừa mãn hạng từ Nhan Tĩnh Đàm ngay tắp lự ôm con đến trại trẻ mồ côi ban sơ cô từng ở, viện trưởng nai lưng là fan biết rõ chuyện cô có thai và có đứa nhỏ, Nhan Tĩnh Đàm gửi con gái cho viện trưởng Trần để cô kiếm tìm kiếm một các bước ổn định trước tiên tiếp đến mới mang đến tìm cha của đứa nhỏ.Nhan Tĩnh Đàm dù giỏi nghiệp trường xx tốt nhất ở mĩ cơ mà cô quên rằng bản thân là tín đồ mang án tội phạm vì thụt két công quý, một tội danh cực kỳ nhạy cảm khiến cho cô ko được một công ty nào nhận.Bước ra từ công ty thứ mười trả hồ sơ, Nhan Tĩnh Đàm bất lực đắn đo làm sao? bé xíu con của cô cần phải có cuộc sống tốt hơn sinh hoạt trại giam, cô tất cả lỗi với nhỏ xíu con là ra đời và để bé bỏng trong trại giam với cô vì thế khi ra tù đọng cô muốn nhỏ nhắn con có cuộc sống thường ngày tốt hơn, điều kiện giỏi hơn, tuy vậy hiện tại các bước cô còn chưa tìm kiếm được cô chẳng thể cứ làm cho phiền viện trưởng mãi được. Thật suôn sẻ là có người ra mắt cô cho chợ lao đụng tìm quá trình thử, rất hoàn toàn có thể có quá trình phù hơp với cô, nói đúng hơn là tương xứng với những người dân mới mãn hạng tù hãm như cô.Trong cơ hội đi cho tìm tín đồ quản lí Nhan Tĩnh Đàm không ngờ gặp gỡ lại dì Lưu, cai quản gia của Hạ gia cũng là người quan tâm cô mười năm lúc cô ngơi nghỉ Nhan gia.“Dì Lưu.” Hạ Tử Du trong khi là lao vào bao phủ lấy dì Lưu tín đồ mà cô thương yêu coi bà như bạn thân.“Tiểu thư!” Dì lưu lại nghẹn ngào thiết yếu tin quan sát người thanh nữ trước mặt, cô gầy như một tờ giấy lại còn xanh xao, bà biết hai năm qua cô làm việc trong tù ko tốt.Hai fan cùng hàn ôn một cơ hội Nhan Tĩnh Đàm mới biết dì Lưu đã không còn hỗ trợ quản gia nghỉ ngơi Nhan gia lúc Diệp thu về Nhan gia, cũng từ mồm dì lưu lại cô mới biết hóa ra người đưa cô vào vòng luân lý đó là người bọn ông suốt 2 năm qua cô ghi nhớ nhung ko ngày làm sao quên.Hóa ra tiếp cận cô khiến cô yêu thương anh lại là kế hoạch anh sẽ lên sẵn chỉ để trả thù cô thế cho Diệp Thu, hóa ra cha tháng thông thường sống kia mọi là chiến lược của anh. Vậy nhưng mà cô ngớ ngẩn nghếch ôm mộng là anh giận giỗi cô thôi, Nhan Tĩnh Đàm bàng hoàng vẫn quan yếu tin là việc thật, cô ý muốn chính từ mồm anh nói ra, do vậy cô ước xin dì lưu giữ giúp cô chạm chán anh. Khách sạn Tứ Quý, tại phòng 1618.Quản lí của khách sạn open phòng mang đến Ngôn độc nhất Trì còn ân cần nói căn hộ dù 2 năm anh chưa tới nhưng hotel vẫn giữ phòng đó lại cho anh và thường cho tất cả những người quét dọn.Ngôn độc nhất vô nhị Trì ngồi lên ghế sa lon trước giường, đưa ánh mắt cảnh đêm rực rỡ của city phồn hoa, hồ hết thứ vẫn không cố đổi, hai năm trước anh từng nói anh sẽ không còn muốn quay lại đây nữa nhưng lúc này tối ni anh lại đến.Nhìn đầy đủ thứ bao quanh đều quen thuộc thuộc, hình hình ảnh Nhan Tĩnh Đàm đột nhiên hiện lên siêu nhiều, trên giường khủng cô ôm anh ngủ, dáng vóc say ngủ điềm tĩnh đáng yêu.Hình hình ảnh chiếc giường bự vắng vẻ kéo anh về với thực tế, anh vẫn định chuyển mắt đi địa điểm khác, đôi mắt nhạy cảm phát hiện tại một tập giấy dày cộm bên trên tủ đầu giường, anh đi mang đến đưa tay đem tập giấy lộ diện xem, phía bên trong toàn là đa số bức thư sắc nét chữ chị em viết cha chữ “Ngôn tốt nhất Trì”. Anh lật coi từng bức tất cả đến vài chục bức thư, các gửi từ bỏ bưu năng lượng điện trại giam nữ. Ngôn tốt nhất Trì xuất hiện vài bức thư, mặt trong bên cạnh đó bức nào cũng thấm đẫm nước mắt vẫn khô. Hôm sau.Ngôn độc nhất Trì lái xe mang lại nhà bọn họ Nhan, anh chậm rì rì lái xe ánh mắt chăm chú chú ý về phía trước, ngay sát như chỉ việc một dòng liếc mắt anh liền có thể nhận ra sẽ là Nhan Tĩnh Đàm.Nhan Tĩnh Đàm đứng giữa đường không nhúc nhích, đó là con mặt đường duy tốt nhất để cho khu nhà thời thượng nhà họ Nhan, sau cuối Ngôn tốt nhất Trì cũng ngừng xe lại trước phương diện cô.Không biết là vì từ mồm dì lưu giữ nghe được tin tức mà hiện giờ cô quan sát anh đến bình thản như vậy, tuy vậy trong lòng cô khổ sở muôn phần.Ngôn nhất Trì xuất hiện bước xuống xe, anh vẫn như xưa, cao ngất, tuấn lãng còn cô bây giờ trở nên nhỏ yếu ốm gò vì hai năm tai họa giam cầm, sinh nhỏ và âu yếm con.Anh đứng nhìn cô cất bước đi về phía mình, sau cùng Nhan Tĩnh Đàm dừng lại cách anh một mét. Mùi hương nước hoa nhè nhẹ cùng hơi thở nam giới tính thân quen quanh quẩn địa điểm chớp mũi, khá thở này đã khiến cho cô mê luyến 2 năm trong tầy chưa lúc nào phai.Trong hai năm cô luôn ôm hy vọng hai người gặp gỡ lại nhau, cô đưa thích mang lại anh nghe mọi chuyện, thậm chí cô còn mơ cảnh cả nhả bố người đoàn viên vui vẻ hạnh phúc, đột nhiên cô muốn ôm siết lấy anh uất ức cơ mà nói anh nghe 2 năm khốn cùng của cô, nhưng lời nói bên tai của dì Lưu vẫn còn vang vọng, Nhan Tĩnh Đàm đè xuống ý nghĩ ý muốn khóc ước ao tham lam ôm lấy anh.“Đã lâu không gặp.” Cô nghiền mình mỉm mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.Nhan Tĩnh Đàm ko lên tiếng, ánh nhìn vẫn nhìn cô đầy thâm trầm.Cô đứng trực tiếp người, chứa giọng bình tĩnh đến hơn cả cô bắt buộc tin “Ngày em ra tù tất cả đến Ngôn thị tìm kiếm anh dẫu vậy mà nghe mọi fan nói suốt hai năm anh hầu như ở mĩ, cách đây không lâu mới trở về.”Vẻ phương diện anh lãnh đạm như cũ, môi mỏng khẽ cong lên hững hờ nói “Nói vào nhà đề chủ yếu đi.”Giọng nói của anh hiện giờ khác với trong tâm trí của cô, cô nhớ các giọng nói của anh vừa trầm ấm vừa bá đạo lại vừa nhẹ dàng, mà bấy giờ lại lãnh đạm xa cách, không có thai một cảm giác nào, như thể băng tuyết nghìn năm khiến người ta cảm thấy lạnh mà không đủ can đảm lại gần.Biết anh luôn luôn là người thông minh, tốt nhìn thấu xem xét người không giống cô mỉm cười lạnh, giọng yên tâm “Em chỉ đến để xác minh anh là cố gắng Diệp Thu trả thù em, để bẫy từng bước một dụ em cách vào, sau khoản thời gian em trầm luân mê luyến dựa dẫm vào anh, anh ngay tắp lự một cước tống em vào ngục tù?” Anh không nghĩ cô sẽ hỏi thẳng anh như vậy, nếu như là cô của giải pháp đây 2 năm sẽ chất vấn anh vì sao đối xử với cô như vậy, khóc lóc đáng yêu thương trước phương diện anh. Anh hờn hợt, bên cạnh đó nói ra một tự không đặc trưng mà cũng ko kiên nhẫn. “Phải.”“Tốt, nói theo cách khác từ lúc bước đầu mọi sản phẩm đều phía bên trong kế hoạch quá hoàn mĩ của anh ấy nhỉ?” Cô nhếch môi mỉm cười châm biến, cô cười cợt chính bản thân mình dở hơi ngốc u mê cơ mà bị anh trầm luân vây hãm trong lòng bàn tay nhưng không tốt biết.“Cô mang đến đây kiếm tìm tôi coi như cũng cảm nhận đáp án cụ thể rồi.” Anh không còn có ý đậy nhận.“Vậy bố tháng sống phổ biến kia, anh tất cả tình cảm với em không?” Nhan Tĩnh Đàm quan sát sâu vào mắt anh bé dại giọng hôi.“Tôi tưởng rằng trải qua 2 năm trong trại giam cũng đủ đến cô chào đón sự thiệt này rồi chứ, huống bỏ ra cô có để ý đến vấn đề này sao, hai thời gian trước cho mặc dù tôi không có tình cảm vời cô, cô vẫn ở ở bên cạnh tôi với thân phận Diệp Thu là chũm thân của cô ý ấy.” Ngữ điệu của anh với đầy vẻ chăm chọc.Rốt cuộc cô cũng đã hiểu, họ đến cô là nuốm thân của Diệp Thu, anh cũng coi cô là nuốm thân của Diệp Thu, cuộc đời cô gắn liền với nhị chữ núm thân này. Nhan Tĩnh Đàm cười, cười cho đau thương.“Ngôn tốt nhất Trì, cám ơn anh vì chưng đã nhằm tôi chứng thực sự thật, còn nếu như không tôi còn ôm mộng ảo sống đến khi kết thúc đời cơ đấy.” Giọng cô lạnh lòng cô cũng lạnh, tất cả những thứ bao phủ cô hầu hết lạnh, Nhan Tĩnh Đàm xoay người cất fan rời đi, bóng lưng nhỏ xíu gò tí hon yếu trực tiếp tấp khiến cho lòng Ngôn độc nhất Trì nhấc lên một cảm giác u buồn.