Thời sự - bao gồm trị tài chính Văn hoá - làng mạc hội Quốc chống - an toàn Đối nước ngoài
Thời sự - bao gồm trị kinh tế Văn hoá - thôn hội Quốc phòng - bình yên Đối ngoại

là 1 trong những người thích nghe dân ca, nhạc xưa, tôi đã từng có lần nghe qua bài bác hát “Địu nhỏ đi công ty trẻ” nhưng lại không mấy ấn tượng, chỉ thấy giai điệu dễ nghe. Cho tới tận bây giờ, khi gồm gia đình, tất cả con, vẫn thấm thía hồ hết va chạm cuộc đời, một chiều ở trong nhà chống dịch Covid-19, trông con, ngồi tĩnh lặng nghe kỹ bắt đầu thấy bài xích hát tất cả lời ca hay vời.

*

Bài hát y như lời ru, lời trọng điểm sự cùng với đứa con bé dại của fan mẹ dân tộc bản địa Thái, mà mở đầu là hình hình ảnh một bên trẻ trên núi cao, chú ý ra loại suối trong veo, mọi cánh rừng xanh mát và nương lúa vàng ươm đã vào vụ gặt.

Bạn đang xem: Mẹ địu con đi nhà trẻ

Được chế tác năm 1968, tuy vậy nếu chỉ có thế, bài hát đang không tồn tại lâu như vậy, ẩn sâu vào từng câu chữ là mong mơ, là hy vọng, là thèm khát của người chị em về một ngày mai tươi sáng.

Vốn là nhạc sĩ của Đoàn văn công Quân quần thể Tây Bắc, hai vợ chồng cũng sống những năm sinh sống Sơn La, buộc phải “Địu bé đi bên trẻ” của nhạc sĩ Đào Ngọc Dung ngấm đẫm hồn đất, hồn tín đồ và vẽ ra chân dung chân thật người thiếu phụ Tây Bắc giản dị và đơn giản nhưng nhiều khát vọng.

Điều khiến cho tôi tuyệt hảo là giải pháp thể hiện nay của người sáng tác Đào Ngọc Dung. Chỉ trong 3 lời của bài hát ru nhưng mà gói vào đó cả hiện nay tại, cả thừa khứ, cả tương lai một trong những lời ngọt ngào, chăm lo của tín đồ mẹ. Nó đan xen, nhưng có thể kể lại ngày xưa cha con đau khổ lắm. Người phụ thân ấy sẽ sống một đời cuông nhốc, bị phìa, tạo thành chèn ép, tách lột tới mức cùng cực: “Cả rừng xanh, khúc suối xanh / Cả nương lúa cũng ở trong phòng Phìa”, rồi đến các thứ ở quanh đó rừng như con cá, nhỏ nai cũng trong phòng Phìa hết...

Hiện tại, phụ thân đi phòng quân thù sinh sống xa, mẹ ở nhà lo toan gánh vác, vừa trông con, vừa “đi nương, ghép lúa nương / Trồng khoai sắn nóng no bạn dạng mường” để “Cho thêm lúa ra mặt trận / tía yên lòng kungfu đường dài”. Bé cứ im lòng ngủ ngon, đùa ngoan, đã bao gồm mẹ, có bố đang hàng ngày cố gắng vì ngày mai tươi tắn của con: “Của bé đấy con ơi, cả đồng lúa cả nương đồi / Cả tứ năm phương trời, một ngày dài mai cả cuộc sống / Của con đấy con ơi, cả trời cao cùng với tầng mây trắng / Cả núi non cả rừng, cả loại suối hát reo mừng / Cả núi rừng dòng suối là của bé đấy nhỏ ơi!”...

Câu chuyện cứ rứa phát triển, xen kẽ trong nhạc điệu ngọt ngào, là giọng kể chậm rì rì chậm, du dương, về lúc này và quá khứ, khi là điệp khúc đầy hy vọng, hy vọng mỏi về ngày mai. Có lẽ rằng những ngày tháng có tác dụng “người đánh La” sẽ nuôi dưỡng vai trung phong hồn nghệ sỹ, thổi vào đó âm hưởng Tây Bắc, ngôn ngữ Tây Bắc, giọng điệu Tây Bắc, nhằm rồi ngấm vào máu thịt, nên bài xích hát đầy chất tây-bắc từ giọng điệu, đến lời ca này ông chỉ biến đổi trong 3 giờ đồng hồ đồng hồ.

Bài hát được biến đổi tại xóm Đông Khùa, nay thuộc thị trấn Yên Châu, tỉnh tô La. Người sáng tác Đào Ngọc Dung, kể: cảm xúc về một nhà trẻ tiến bộ hàng đầu miền Bắc bấy giờ cùng rất nỗi nhớ nhỏ và tình cảm thương nhắm đến người vợ ở nhà, khiến tôi chong đèn ngồi viết một mạch mang đến sáng thì xong. Ngay trong khi về đến nhà, ông hát cho bà xã và đứa con xa nhớ nghe. Vk ông ưa thích lắm, ông gửi cho cơ quan tiền dựng và không nghĩ cho sau này, trong những năm 70-80 người nào cũng thuộc.

Cái tôi thấy hay nhất trong bài bác hát, đó là hình hình ảnh người phụ nữ, fan mẹ tây bắc trong kháng chiến. Viết về thiếu nữ Tây Bắc, phụ nữ Việt phái mạnh thì khen chần chừ bao nhiêu đến đủ. Nhưng mà trong bài hát này, hiện lên một người thiếu nữ duyên dáng, đẹp mắt lắm! từ bỏ giọng ru con, giọng kể chuyện, sẽ mang đến ta hình dung ra nguyên chủng loại một cô bé người Thái xinh đẹp, vơi nhàng, nhẹ dàng, thiếu phụ tính, rất mực yêu thương bé cái, khéo siêng con, chiều chồng.

Cái tuyệt nhất của bài bác hát này, là người đàn bà ấy đã vượt tầm, không hề là bạn mẹ, người bà xã của gia đình, bản, thôn nữa mà đổi mới người bà mẹ của tây-bắc đến 2 cung cấp (cấp 1 là sự tần tảo, đảm đang, sẵn sàng: người mẹ cuốc xới, bà bầu vun trồng/ cố gắng đêm ngày thao tác làm việc bằng nhì vừa có tác dụng nông, vừa làm cho dân quân, vừa làm chị em để ông chồng yên chổ chính giữa đi chiến đấu; cung cấp 2, cao hơn nữa, sẽ là người chị em đầy khát vọng phệ lao, mơ ước về một ngày bình yên, nhỏ được béo lên trong tự do, nhỏ được sở hữu thai trời, dòng cây, mẫu suối, ước mong về một ngày nhỏ khỏe mạnh, tốt giang thỏa sức vẫy vùng, vươn thật xa, làm hồ hết điều phệ lao).

Ngày mai khủng khôn lên cả cái suối này vẫn đầy / Thả sức bé quăng chài tận biển khơi tốt sông nhiều năm / Ngày mai mập khôn lên luyện bàn tay nhỏ cầm cây súng / Thả sức săn bắn rừng diệt bé thú giết đối phương / đại dương cả xuất xắc rừng núi là của con đấy bé ơi!

Cái khéo của người sáng tác trong sự đan mua câu chữ khiến cho người nghe mê mẩn. Ví dụ điển hình “Thả sức bé quăng chài”, nó chỉ đơn giản là một hành động quăng chài sống suối thì bình thường quá, dẫu vậy ở đây, người sáng tác trải rộng ra, quăng tận biển khơi, tận sông dài, hay “Của bé đấy nhỏ ơi, cả đồng lúa cả nương đồi” thì cũng bình thường, tuy vậy ngay tiếp nối lại mở tiếp lên “Cả tứ năm phương trời, cả ngày mai cả cuộc đời”. Hình ảnh người mẹ thông thường cứ theo ngôn từ, nhạc điệu mà mở rộng lên thành người bà mẹ của bản làng, của Tây Bắc, của dân tộc nước ta ta đầy bản lĩnh, dịu dàng, đảm đang, tháo dỡ vát, tuy nhiên cũng đầy đủ hoài bão, khát vọng.

Suốt 3 lời bài hát, người chị em ấy không nói tới mình, mà nói đến con, về sau này của con, về quá khứ của phụ thân con. Chỉ cho lời 3, mới xuất hiện thêm một chút với lời dặn còn, lời cổ vũ mình, lời khẳng định với con, với ông xã rằng: cứ yên ổn tâm!

Người thanh nữ Tây Bắc là thế: khiêm nhường, vơi nhàng, đằm thắm, với đầy ước mong như hàng triệu chị em khác trên quốc gia Việt phái mạnh này, họ luôn tâm niệm “Gian cạnh tranh nào nề chi vì đời bé đấy bé ơi”.

Tuổi xuân của họ, dành cả cho con rồi! thèm khát đời họ, gửi cả vào con rồi! Và trong tương lai lớn lên, những người dân con, hãy sở hữu cả trời dịu dàng về cho họ!

Ít ai biết, bài hát Địu nhỏ đi công ty trẻ lại được nhạc sĩ chế tác từ cảm xúc về một đơn vị trẻ ngơi nghỉ Mộc Châu, sơn La mà lại ông mang lại là hiện đại nhất miền bắc bộ thời bấy giờ đồng hồ (1965)
*
Lớp học trước tiên ở team 65 - Nông trường Mộc Châu

Con yêu quý ơi ! nhỏ quý ơi !Nhà trẻ đó bé nằm bé chơiCon yêu mến ơi ! bé quý ơi !Mẹ địu nhỏ đi công ty gửi trẻ

Tháng 8 năm 1965 tôi đi thâm nám nhập thực tiễn sáng tác máu mục biểu diến cho đoàn Văn công Quân khu Tây Bắc. Tôi xuống sinh hoạt xã Đông Khùa – một buôn bản đồng bào Thái cận kề giữa thị xã Mộc Châu với Yên Châu tỉnh tô La. Tôi ở đấy 2 mon cùng ăn lẫn ở với đồng bào. Cùng đi săn rừng bắn con nai, nhỏ khỉ. Thuộc đi lưới bắt nhỏ cá sinh hoạt suối“Sập”.Mối lần đi săn, đi lưới đều là 1 trong ngày hội. Quần chúng Thái ở đây rất tự hào về hợp tác xã của mình. Đây là một trong hơp tác xã tiên tiến nhiều năm của tỉnh tô La.Đặc biệt có một bên trẻ rất cao nhã tiến bộ.Tuy công ty trẻ chỉ là một trong nhà sàn tre mộc nứa lá thôi, tuy nhiên mỗi cháu trong đơn vị trẻ đều phải sở hữu một giường, một tủ, một phích nước nóng, một bộ đồ ăn riêng. Lúc bè bạn giờ so với một bạn dạng làng của đồng bào dân tộc thiểu số, không phần nhiều của tỉnh tô La nhưng của toàn miền Bắc, thì chắc hẳn nhà trẻ sống đây, củahợp tác thôn Đông Khùa này là độc nhất vô nhị vô nhị.


Con gái đầu của mình lúc đó được 2 tuổi. Xa con, tôi ghi nhớ lắm, nhớ những bước chân chập chững của con, nhớ tiếng cười, hầu hết câu nói bi bô của cháu. Đêm tối tôi thường tự nhiên tỉnh giấc và không thể ngủ lại được ngay vì chưng nhớ bà xã con. Tôi hay sang nhà trẻ nói chuyện với cô trông trẻ và nghịch với những cháu. Trách nhiệm của tôi lúc sẽ là đi biến đổi viết về lực lượng vũ trang. Nhưng lại sau suốt nhì tháng trời vẫn ko viết được một nốt nhạc nào. Bất thình lình một tối tôi thức giấc. Cảm hứng bất đột ùa đến, tôi bật dậy vừa ở vừa soi đèn pin sạc (Bản làng thời gian đó làm những gì đã tất cả điện, mà lại cũng chẳng dám thắp đèn dầu vày sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của công ty nhà), viết một mạch cho sáng thì chấm dứt bài“Địu bé đi nhà trẻ”.Lúc đó những cảm hứng ùa cho thật dồn dập.- xúc cảm về một nhà trẻ lịch sự tiến bộ.- xúc cảm về hồ hết người thiếu phụ đảm đã thay chồng gánh vác hết công việc nặng nhọc, hằng ngày vẫn địu bé trên sườn lưng vừa đi vừa hát.- cảm xúc về cuộc sống thường ngày của đồng bào các đân tộc thiểu số đã vững cách theo Đảng đổi đời.- cùng trên không còn là cảm hứng khi nghĩ về vợ tôi, cũng địu bé trên sống lưng một mình làm tất cả mọi việc: tản cư vào hang tránh đồ vật báy Mỹ, giặt giũ, thổi nấu cơm... Mà ông xã thì đi biền biệt trong cả năm tháng.Thế là đợt đi thực tế đó tôi đã cho ra đời một ca khúc"lạc đề", ca khúcĐịu con đi đơn vị trẻ.Năm 1966 bài bác hát đang trở thành một huyết mục đối chọi ca bao gồm của đoàn Văn Công Quân khu Tây Bắc. Mãi đến năm 1968, tôi được cử tới trường Đại học. Trong những khi nằm hóng xe đặt trên Hà Bắc vào Nhạc Viện (Nhạc Viện di tản tại huyện Yên Dũng tỉnh Bắc Giang), cơ hội rỗi rãi tôi mới lấy giấy cây viết ra chép lại bài bác hát gửi mang đến Đài vạc thanh ngôn ngữ Việt Nam. Qua làn sóng của Đài, bài xích hát đã có được phổ biến lan truyền khắp nơi. Tiếp đến Đoàn Ca nhạc TW đang đem đi biểu diễn tại Paris và các nước khác, rồi hãng đĩa hát Liên Xô cũng in đĩa. Tự đó bài xích hát lại được thông dụng rộng rãi đi mọi nơi…Kỷ niệm về bài bác hát thì nhiều, nhưng gồm một đáng nhớ mà cho tới tận từ bây giờ tôi vẫn còn vương vẫn trong lòng:

Nhà trẻ kia trên cao nàyBốn phương trời gởi gió hương thơm bayTrông dòng suối, trông bản làngNắng tươi rubi trải nương lúa vàngCon yêu đương ơi ! bé quý ơi

Đó là vào thời điểm năm 1972, tôi theo đoàn quân tình nguyện vn sang tấn công địch tại Cánh Đồng Chum, Xiêng Khoảng, Lào. Một tuyến phố độc đạo chuyển quân tình nguyện thanh lịch Lào là con đường số 7 từ nghệ an qua Đô Lương, bé Cuông quý phái Cánh Đồng Chum. Do vậy máy bay Mỹ ngày đêm phun phá phong tỏa bé đường. Tôi theo một đoàn xe vận tải đi trên con phố đó, dĩ nhiên phải thừa qua bao nhiêu bom đạn nguy hiểm.Đến ngay gần sáng thì tạt vào một cánh rừng ven đường ẩn nấp để tối mai đi tiếp. Tình cờ tại phía trên tôi chạm mặt người đại nhóm trưởng phụ trách cảnh giới phá bom nổ chậm rì rì tuyến đường. Lúc biết tôi là tác giả bài“Địu bé đi công ty trẻ”, anh gấp rút kéo tôi đi, vừa đi vừa nói : "Các chị em tại chỗ này rất thích bài hát của anh, họ sẽ ở bên trên chốt. Họ cho rằng tác giả là một phụ nữ. Hiện thời nếu gặp gỡ được người sáng tác thì bọn họ phấn khởi lắm. Tôi sẽ chuyển anh lên chốt”.Lại leo núi, mệt mỏi đứt hơi. Chừng gần cho nơi, anh kéo tôi ngồi xuống ngủ một lát. đột nhiên nghe thấy giờ đồng hồ hát từ trên chốt vọng xuống. Giờ đồng hồ hát khôn cùng trẻ của chừng năm, sáu cô gái.

*

“...Của con đấy bé ơi cả đồng lúa, cả nương đồi.Cả tư năm phương trời, cả ngày mai, cả cuộc đời.Của nhỏ đấy bé ơi cả trời cao với tầng mây trắng...”

Trong không khí rừng núi, đêm tối, bom đạn, hiểm nguy, giờ đồng hồ hát làm xáo động tâm tư con người. Tôi và anh đại team trưởng tê lặng người đi. Tôi ý muốn chạy lên ngay cơ mà anh kéo tôi ngồi xuống.

Xem thêm: Sập cầu đồng nai bị sập cầu đồng nai, sập cầu ở đồng nai, nhiều người rơi xuống sông

“Để họ hát hết bài xích đã anh ạ”.Nhưng bài hát đã được hát hết đâu. Một đoàn máy cất cánh giặc kéo cho tới thả bom tọa độ. Chớp lóe nhằng nhịt, lửa sương mù trời, đất đá như mong mỏi vùi phủ chúng tôi. Anh đại team trưởng nhanh lẹ kéo tôi tụt xuống ra khỏi vòng nguy hiểm, rồi anh lại chạy phát triển thành đi lo giải quyết và xử lý hậu quả.Cho đến hôm nay tôi vẫn lần khần tên anh đại nhóm trưởng kia? cũng không biết các thiếu nữ đã hát bài bác hát của tớ đêm kia tên là ai?Bao nhiêu tuổi? Quê sinh hoạt đâu? tất cả qua ngoài được trận bom tọa độ đó không?

Hôm nay, cảm xúc lại ùa về. Tôi rất muốn được gặp các chị em đó một lần để hỏi:“Các cô có còn hát bài xích Địu nhỏ đi công ty trẻ nữa không? còn muốn gặp tác giả bài bác hát nữa không?"

Nhạc sĩ Đào Ngọc Dung

ĐỊU CONĐI NHÀ TRẺSáng tác: Đào Ngọc DungTrình bày:Thu Phương- Tốp cô gái Ca múa NDTƯ.*********************************1-Con yêu thương ơi ! bé quý ơi !Nhà con trẻ đó con nằm bé chơi
Con yêu thương ơi ! con quý ơi !Mẹ địu nhỏ đi đơn vị gửi trẻ
Nhà trẻ đó trên cao này
Bốn phương trời nhờ cất hộ gió hương thơm bay
Trông mẫu suối, trông bản làng
Nắng tươi rubi trải nương lúa vàng
Con yêu đương ơi ! con quý ơi !ĐK1:Của con đấy nhỏ ơi, cả đồng lúa cả nương đồi
Cả tứ năm phương trời, cả ngày mai cả cuộc đời
Của bé đấy bé ơi, cả trời cao với tầng mây trắng
Cả núi non cả rừng, cả loại suối hát reo mừng
Cả núi rừng loại suối là của con đấy nhỏ ơi !2-Đời ngày xưa, cha con xưa
Đời cuồng nhối cho tạo nên phìa
Cả rừng xanh, khúc suối xanh
Cả nương lúa cũng trong phòng phìa
Phìa lấy súng săn bắt rừng
Bố con đứng thèm cái bé nai
Phìa ra suối điquăng chài
Bố con đứng quan sát cá nhưng thèm
Thù đừng quên, nhớ rước conĐK2Ngày mai khủng khôn lên cả chiếc suối này vẫn đầy
Thả sức nhỏ quăng chài tận biển cả khơi giỏi sông dài
Ngày mai bự khôn lên luyện bàn tay con cầm cây súng
Thả sức săn bắn rừng diệt con thú giết thịt quân thù
Biển cả giỏi rừng núi là của con đấy con ơi !3-Con mến ơi ! bé quý ơi !Nhà trẻ đó con nằm nhỏ chơi
Mẹ đi nương, ghép lúa nương
Trồng khoai sắn nóng no bạn dạng mường
Mẹ cuốc xới, bà mẹ vun trồng
Gắng tối ngày thao tác bằng hai
Cho thêm lúa ra chiến trường
Bố im lòng võ thuật đường dài
Con mến ơi con quý ơi !ĐK3:Ngủ yên nhé bé ơi, dù tàu bay đừng đơ mình
Đã tất cả súng dân quân bà bầu canh giữ đến yên lành
Ngủ lặng nhé con ơi, vẫn có ba con cầm cây súng
Chiến đấu nơi mặt trận diệt quân Mỹ giữ phiên bản mường
Gian nặng nề nào nề chi vì đời con đấy con ơi !ĐK1:Của bé đấy con ơi, cả đồng lúa cả nương đồi
Cả bốn năm phương trời, một ngày dài mai cả cuộc đời
Của nhỏ đấy bé ơi, cả trời cao với tầng mây trắng
Cả núi non cả rừng, cả loại suối hát reo mừng
Cả núi rừng dòng suối là của con đấy bé ơi !