Một ngày sau thời điểm đại tướng tá Võ Nguyên gần kề ra đi, rất nhiều dòng trung khu sự thứ nhất của anh Võ Thành Trung và anh Võ Hoài Nam, con cháu nội Đại tướng Võ Nguyên Giáp mới được share trên Facebook.


Anh Võ Thành Trung, sinh năm 1991 là con trai của ông Võ Hồng Nam, nam nhi út của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Những loại tâm trạng xúc động về kỉ niệm của anh với ông nội của bản thân - Đại tướng Võ Nguyên ngay cạnh - đã khiến nhiều người đọc status không cầm được nước mắt.

Bạn đang xem: Cháu nội đại tướng võ nguyên giáp

*
Võ Thành Trung.

"Thức trắng đêm,

Ông ơi sao tim con nghẹn lại.

Một ngày mùa đông năm 1996, vừa tiếp khách hàng xong, ông gọi con lại lúc thấy nhỏ chơi xung quanh vườn. "Thơm ông nào" - ông kéo con lại gần. Chắc bé cũng sẽ không bao giờ nhớ được khoảnh khắc này với trí nhớ không hề tốt của con sau 17 năm. May mắn vào lúc này có một bác trong đoàn khách đã cần sử dụng ống kính tele ghi lại. Đôi khi những khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời mỗi người được ghi lại bởi một người lạ, thương ông, nhớ ông. Cám ơn bác bỏ đã chụp tấm hình này."

Bức ảnh được anh Trung đăng tải ghi lại hình ảnh một bé xíu trai - cũng đó là anh Trung hồi nhỏ nhắn - đang thơm vào má ông nội. Bức ảnh được chụp trong vườn công ty Đại tướng vào năm 1996, tức là năm Đại tướng 85 tuổi. Hình ảnh Đại tướng Võ Nguyên cạnh bên mái tóc bạc trắng, vòng đeo tay ôm cháu, nở nụ cười mãn nguyện khiến đến tất cả mọi người đều rưng rưng xúc động. Trong gần nhị ngày qua, bức ảnh này cũng đã liên tục được cộng đồng mạng phân tách sẻ, nỗ lực hình đại diện, đặt làm ảnh bìa,...

Đại tướng Võ Nguyên Giáp bên cháu nội của mình vào mùa đông năm 1996. Nhiếp ảnh gia Duy Anh, người chụp bức ảnh này đã từng phân tách sẻ:"Hướng ống kính chen qua một rèm lá cây, tôi ghi lại được khoảnh khắc suy tư của ông vào một phút xuất thần… Bỗng dưng Đại tướng cười! Mừng quá, tôi định bước ra thì chợt thấy một bé nhỏ trai chừng bốn tuổi đạp xe pháo chạy tới… té ra ông cười với cháu, rồi ông cầm cuốn sách cùng xuống vườn nhà. May mắn đã đến với tôi khi ông cười thật hồn nhiên vui đùa với đứa cháu trai. Một khoảnh khắc gồm lẽ rất khó có thể có thể kiếm tìm lại được, để gồm được ảnh một vị tướng vào vai một nguời ông tuổi ko kể tám mươi."

*
*
Hai ông con cháu trong khoảnh khắc đời thường tràn ngập tiếng cười. (Ảnh: Duy Anh)

Anh của Võ Thành Trung là Võ Hoài phái nam cũng lên facebook để cảm ơn sự quan lại tâm, những lời phân tách buồn sâu sắc của bạn bè, người thân đã dành riêng cho gia đình mình. "Xin cảm ơn tất cả mọi người về những lời nhắn gửi với tình cảm giành cho ông mình, những lời động viên cho gia đình cùng Nam! Đối với mình, thời gian như ngừng lại cùng thực sự chỉ biết là nhớ ông rất nhiều...".

*

Dòng trọng tâm sự của hai người con cháu nội Đại tướng Võ Nguyên sát cũng nhận được nhiều sự an ủi và phân tách buồn từ bạn bè.

“Ông là vị tướng tá đại tài, sao cháu không theo nghiệp đơn vị binh?”. Đó là câu hỏi không không nhiều người đề ra cho Võ Hoài phái mạnh (29 tuổi) - cháu nội của Đại tướng mạo Võ Nguyên Giáp.


Anh Nam chia sẻ: "Mỗi rứa hệ đều sở hữu một lựa chọn không giống nhau sao cho tương xứng với thời cuộc. Như ông nội tôi tất cả lần nói: Nếu không tồn tại chiến tranh, ông rất có thể sẽ mãi là thầy giáo dạy dỗ sử. Những lựa chọn có thể khác nhau về hình thức, dẫu vậy giống nhau về bạn dạng chất: sẽ là chiến đấu vày một cuộc sống thường ngày tốt đẹp cho mai sau, mặc dù cho là trên chiến trường nào. Nhưng mà cũng đề xuất nói thêm sale có sức hút lớn với tôi bởi từ bé bỏng tôi đã hy vọng tự lập.

Vả lại ông nội và cha mẹ luôn đến tôi hiểu không có gì đạt được thuận lợi cả. Lúc tôi tốt nghiệp đại học và về nước, tôi dự tính sẽ sale tư nhân. Sẵn sàng cho đưa ra quyết định này, tôi hỏi ông nội: “Con ko định vào làm cơ quan nhà nước. Ý ông cố gắng nào ạ?”. Ông nói: “Con làm những gì cũng được, miễn làm giỏi, làm xuất sắc và giúp ích được cho nhiều người”. Tôi không bất thần với cách vấn đáp của ông vì chưng từ nhỏ nhắn đến lớn, chưa bao giờ ông ép buộc shop chúng tôi làm đồ vật gi theo ý ông cả".

*
Anh Võ Hoài nam giới (đứng sau Đại tướng Võ Nguyên Giáp) trong lượt cùng ông nội về viếng thăm Mường Phăng năm 2004 nhân đáng nhớ 50 năm thành công Điện Biên Phủ.

Phải có chí và trí

- Anh nhớ về ông ở tích tắc cuối nỗ lực nào?

- Điều hạnh phúc nhất với mái ấm gia đình là ông minh mẫn và tỉnh táo cho tới tận thời điểm ra đi. Ít ai hiểu được dù yêu cầu nằm viện rộng 1.500 ngày, đôi mắt ông vẫn đạt 10/10. Hằng năm, mái ấm gia đình đều chuẩn bị thiệp cảm ơn của ông giành riêng cho những người đồng bọn tình đang đi vào chúc lâu ông với tấm thiệp ấy năm nào thì cũng là chữ ký bắt đầu tinh của ông.

- Đại tướng gồm hay nói về thời thanh niên sôi nổi của mình để truyền lửa cho nhỏ cháu? Lời cảnh báo nào của ông cho tất cả những người trẻ mà anh vẫn nhớ mãi?

- Ông khôn cùng ít khi nói đến mình. Còn với bọn chúng tôi, ông thường nói đi nhắc lại: “Phải gồm chí và trí”. Thời khắc tôi theo ba bà mẹ về nước, lúc đó ở Hungary tôi học tập lớp 2, dẫu vậy về nước ta lại đủ tuổi học tập lớp 4. Nhập học cùng những bạn, tôi khá vất vả cùng tỏ ra “đuối” hơn vì bắt buộc học tiếng, học làm văn từ đầu. Thầy cô lo ngại cho tôi, tuy nhiên ông chỉ cười cợt hiền: “Con phải bao gồm chí cùng trí thì vẫn thành công”. Lời nói này chưa hẳn tôi gọi ngay, nhưng mà ông đề cập lại mãi, những trải nghiệm hơn, tôi ngấm thía thêm cực kỳ nhiều. Ông nói trí có thể học được từ rất nhiều nguồn, từ học tập tập, hiểu sách, các mối quan liêu hệ... Còn chí thì phải tự thân vươn lên vượt khó và thừa qua chính phiên bản thân mình.

- Là con cháu của Đại tướng mạo Võ Nguyên Giáp, niềm từ bỏ hào siêu lớn, mà lại hẳn anh ko tránh ngoài áp lực? Anh hóa giải áp lực đè nén theo phương pháp nào?

- Lại ghi nhớ hồi tôi new theo phụ huynh về nước, học tập phải “đuổi” theo những bạn, nhiều thầy cô cứ nhắc: “Em là con cháu Đại tướng, phải cố gắng học hành cho xứng danh chứ”. Nhưng áp lực đè nén “là con cháu Đại tướng đề nghị giỏi” như cách những thầy cô nói không thực sự căng thẳng với tôi. Tôi nỗ lực cố gắng theo phương pháp để đạt kim chỉ nam của tương lai, chứ không phải nhìn vào những sự việc hay cạnh tranh khăn rõ ràng trước mắt. Tốt nghiệp THPT, tôi tìm kiếm được học bổng du học tập nước ngoài. Thiệt ra, ở đời, người nào cũng có áp lực, tuy vậy tôi học được sinh sống ông không ít cách hóa giải nó. Ông nội có khá nhiều vấn đề buộc phải suy nghĩ, mà lại ông không đem những lo ngại từ công việc về nhà. Ở mặt gia đình, chưa lúc nào thấy sự stress hiện trên gương mặt ông.

Không áp để thông tin, ko giáo điều

- nhiều người dân nói anh quá suôn sẻ khi giành được người ông là nhân vật dụng chính của khá nhiều bài học lịch sử hào hùng trong đơn vị trường. Bài bác học lịch sử của Đại tướng khác gì đối với những kỹ năng và kiến thức anh thu nhận từ sách vở?

- Sau mỗi bài học ở lớp, tôi thường xuyên về hỏi ông. Là nhà quân sự chiến lược nhưng ông không áp đặt thông tin. Là đơn vị giáo lịch sử dân tộc nhưng ông không dùng biện pháp giảng mô phạm, giáo điều nhằm giảng giải cho tôi chiến thắng này tàn phá bao nhiêu quân, ra mắt vào ngày nào, tháng nào. Có những lúc ông coi tôi như một bạn đồng đội, vẽ lại sơ trang bị tác chiến, phân tích và lý giải vì sao bắt buộc đánh vào hướng này mà không đánh từ hướng kia. Cũng có thể có khi ông chia sẻ để ra đưa ra quyết định quân sự cho 1 chiến dịch, ông bắt buộc thức trắng bao nhiêu đêm...

Cho nên, nói chuyện lịch sử hào hùng nhưng tôi học tập được biện pháp tư duy của ông để xử lý vấn đề. Bài học lịch sử vẻ vang vẫn không những dừng nghỉ ngơi đó. Các lần trở lại thăm các mặt trận xưa, ông gần như cho tôi đi cùng. Không gian của chiến trường xưa, cảnh chạm chán gỡ bạn bè cũ, viếng thăm phần mộ những người đã vấp ngã xuống... đến tôi cảm nhận sâu sắc hơn về những bài học kinh nghiệm lịch sử. Thiệt sự gia đình tôi khôn xiết coi trọng bài toán đi thăm lại các chiến trường xưa.

- Đại tướng tá ra đi là mất đuối lớn không chỉ với mái ấm gia đình mà đối với cả dân tộc. đa số người nói rằng nỗi nhức này vượt lớn...

- Ông vẫn đã sống trong lòng chúng tôi. Chỉ bao gồm một điều không giống là hàng ngày tôi không còn được gặp gỡ ông nữa.

Hình ảnh hàng tín đồ chờ vào viếng ông không hẳn quá lạ lẫm. Tức thì từ lúc ông còn sống, rất liên tiếp có đông đảo hàng fan dài hóng vào gặp gỡ ông, trong những số đó có những người lính già, đi lại không hề vững. Nhưng rất nhiều ngày qua, dòng người vô tận tiến về 30 Hoàng Diệu khiến cho cả gia đình xúc rượu cồn và biết ơn. Bao hàm đêm tôi đi bộ quanh khu nhà, 3-4h sáng vẫn thấy fan dân đứng xếp hàng, tôi thêm hiểu bởi vì sao ông luôn đặt Tổ quốc, đồng bào lên trên hết.

Xem thêm: Sưu Tầm Những Câu Ngôn Tình Hay Nhất Lay Động Lòng Người, 999+ Những Câu Nói Hay Ngôn Tình Đậm Chất Soái Ca

Về lại chiến trường xưa, ông phần đông không kể lại phần nhiều điều mọi fan nghĩ là chiến công. Ông nói ông chiến đấu vì chưng hòa bình. Luôn luôn gồm hai ưu tiên của ông cho mặt trận xưa là những người dân đã bửa xuống với đồng đội, đồng bào, đầy đủ người đồng hành bên người lính giữa những cuộc chiến. Theo ông đi những nơi, tôi thấy ông luôn vun xới đến hình hình ảnh hòa bình. Ở mỗi chỗ ông cù lại, đông đảo cây xanh sẽ tiến hành trồng lên với ý nguyện tạo môi trường thiên nhiên thiên nhiên lành mạnh cho rứa hệ kế tiếp. Cũng với mỗi vùng đất chiến tranh đã qua, ông luôn đau đáu cho công tác làm việc khuyến học. Tôi gọi ông luôn muốn nỗ lực hệ trẻ đã đạt được sự sẵn sàng tốt nhất cả về thể chất và trí tuệ nhằm dựng xây non sông của thời bình...