Dẫn lời một câu thơ, Huỳnh Thị Kim Thuận (sinh viên trường CĐ công thương nghiệp TP.HCM) xúc động khi lưu giữ về người mẹ đã mệnh chung của mình: "Ai còn mẹ xin chớ làm người mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt bà bầu nghe không…".


Ngày Vu lan với những bạn trẻ xa bên là cả một niềm khắc khoải nhớ thương và ao ước ước. Nhưng những bạn luôn dặn lòng, một năm không chỉ có một ngày, mà ngày làm sao cũng là ngày Vu lan để hiếu hạnh với đấng sinh thành.

Bạn đang xem: Ai còn mẹ xin đừng làm

“Vu lan, còn bố mẹ, chúng con còn tất cả”

Xa gia đình đã 3 năm, cũng là 3 mùa Vu lan báo hiếu Hoàng Dung (cựu sv Trường ĐH Khoa học Huế) ko được thuộc bố mẹ đón lễ Vu lan. Nghẹn ngào nhớ lại những mon năm còn ở đơn vị với gia đình, Hoàng Dung tâm sự: “Tôi nhớ bữa cơm rau, khuôn đậu, xì dầu mà mẹ nấu vào ngày Vu lan, tôi nhớ bố, nhớ mẹ…”.

Rồi một miền cam kết ức ùa về, Hoàng Dung kể: “Nhà tôi không phải đầy đủ, phú quý nhưng nhưng mà thứ anh chị em công ty chúng tôi có nhiều nhất là sự yêu thương thương và quyết tử của bố mẹ. Nhớ, trời Huế giá căm vào mùa đông, nhà tôi không có nhiều tiền để sở hữu đủ cài đặt chăn bông ấm, vậy nhưng tất cả cửa hàng chúng tôi đều có, duy chỉ tất cả bố mẹ là không. Hồi đó còn nhỏ quá, chỉ biết gồm chăn ấm đắp chứ cũng ko nghĩ suy nhiều, giờ lớn lên mới biết và thương bố mẹ, mọi điều đều quyết tử cho chúng tôi”.


*

Bần thần một thời điểm lâu, Hoàng Dung tiếp câu chuyện: “Lại nhớ, lúc nhỏ bởi cuộc sống khốn khó, mẹ tôi làm công nhân lò gạch nung bắt buộc phải làm cả ngày lẫn đêm, chỉ muốn dư ra được một ít tiền may áo quần mới cho chúng tôi. Bao gồm hôm 5 giờ sáng sủa mẹ đã đi đến hơn 21 giờ tối mới về, bữa ăn chỉ có mỗi cơm canh rau, vậy mà mẹ vẫn đủ sức để bươn chải lo cho shop chúng tôi mỗi ngày. Bây giờ, bố mẹ đã xung quanh 50, sức khỏe của mẹ cũng không còn như trước nữa, mẹ rất dễ mắc những bệnh vày thời tiết cầm cố đổi, còn bố tôi thì đầu tóc gần như bạctrắng. Biết nói làm sao hết, những sự cho đi không tiếc gì của bố mẹ, trao trọn niềm tin với để cho công ty chúng tôi có được ngày hôm nay…”.

“Vu lan năm nay, tôi vẫn ko về nhà, vẫn nhớ những bữa cơm chay tịnh của mẹ, vẫn tải hoa lên ngực trái, vẫn nhớ chữ hiếu, vẫn nhớ những quyết tử biển trời cơ mà bố mẹ dành cho công ty chúng tôi như vừa mới diễn ra ngày hôm qua… Nhưng may mắn là chúng tôi còn bố mẹ. Vu lan này, còn bố mẹ, cửa hàng chúng tôi còn tất cả”, Hoàng Dung nghẹn ngào nói.

Mẹ, người phụ nữ tuyệt vời nhất cuộc đời con!

Mất bố từ nhỏ, một mình mẹ nuôi 9 anh chị em nơi miền núi xa xôi của tỉnh Gia Lai, ngày hôm nay, ở thành phố đông người Rcom H’Tuyết (sinh viên Trường ĐH Khoa học xóm hội cùng nhân văn TP.HCM) rơi nước mắt nhớ về người mẹ tảo tần đã hy sinh cả cuộc đời anh chị em Tuyết.

“Ngày Vu Lan sẽ thật ấm áp biết từng nào khi tôi có thể trở về nhà với chạy đến ôm mẹ thật lâu. Vậy là đã gần 7 mon kể từ dịp tết tôi chưa được về thăm mẹ. Kể từ lúc học đại học ở TP.HCM, tôi rất hiếm khi về nhà. Một phần vì không có tiền tải vé xe về, một phần tôi ở lại thành phố để có tác dụng thêm kiếm chút tiền đểtrang trải cuộc sống. Tất cả lẽ không chỉ tôi mà lại những ai là người con xa xứ ắt hẳn đều thấy tủi thân lúc không thể trở về đơn vị để báo hiếu thân phụ mẹ vào một ngày cực kỳ ý nghĩa như thế này”, Tuyết giãi bày.

Tuyết nói dịp nào nỗi nhớ mẹ cũng dưng trào trong tâm địa của cô gái xa nhà, thế nhưng ko hiểu sao, ngày từ bây giờ cảm xúc ấy lại mạnh mẽ đến như vậy.

“Từ thời điểm bố mất, lúc đó tôi mới học lớp 5 thì mẹ đã phải một mình gồng gánh nuôi 9 đứa con. Vừa có tác dụng cha, vừa có tác dụng mẹ, những nếp nhăn trên mặt mẹ hiện ra nhiều hơn. Bởi vì tình thương con cháu vô bờ bến mẹ đã ko quản cực nhọc khăn, nhọc nhằn, ngày ngày còng lưng “bán mặt cho đất, cung cấp lưng cho trời” để có cơm ăn, áo mặc cho 9 đứa con. Bao gồm những thời điểm cơn đau khớp hành hạ nhưng mẹ chẳng dám kêu ca một lời vày sợ các con lo. Nay mẹ đã không tính 60 - cái tuổi mà lại lẽ ra phải nghỉ ngơi thì mẹ tôi vẫn phải ngày ngày đi làm cho ruộng để nuôi bé ăn học. Công ơn đó khi nào đứa bé này mới trả hết, mẹ ơi!”, nước mắt không nén lại được, Tuyết nói không thành lời.

Ngày Vu lan Tuyết đã không thể về với mẹ, Tuyết gửi những lời yêu thương đến mẹ của mình và luôn luôn tâm niệm ngày làm sao cũng sẽ là ngày Vu lan để Tuyết cố gắng học thật giỏi, cố gắng có tác dụng thêm kiếm tiền trang trải để bớt phần nào những nhọc nhằn của mẹ.

“Con nhớ mẹ rất nhiều, bé muốn về bên để kể mang đến mẹ nghe cuộc sống của bé ở thành phố tấp nập này, nấu bữa cơm cho mẹ ăn để khoe phụ nữ mẹ đã biết nấu ăn rồi cùng gửi đến mẹ những lời cảm ơn từ đáy lòng con. Mẹ ơi! nhỏ cảm ơn mẹ đã sinh ra bạn bè chúng bé và nuôi dạy chúng con phải người. Cảm ơn mẹ bởi những hy sinh thầm lặng để giành riêng cho chúng bé những điều tốt nhất. Và mẹ ơi, với con ngày nào cũng là ngày Vu lan để tụi bé được hiếu hạnh với mẹ”.

"Ai còn mẹ xin đừng có tác dụng mẹ khóc…"

Dẫn lời một câu thơ, Huỳnh Thị Kim Thuận (sinh viên Trường CĐ Công thương TP.HCM) như nghẹn nơi cổ họng lúc nhớ về người mẹ đã khuất của mình: “Ai còn mẹ xin đừng làm cho mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không…Mẹ ơi!”

Thuận ra đời với đôi chân không khỏi lặn, từ nhỏ đã ngồi một chỗ, bỏ qua hết những lời dị nghị của người đời, mẹ là đôi chân vững chãi mang đến Thuận đến trường. Thế cơ mà năm Thuận học kết thúc lớp 9, mẹ đã không qua khỏi bởi vì căn bệnh ung thư, với từ đó, mọi thứ dường như sụp đổ với cô bé bỏng bé bỏng này.

Nhưng nhớ đến những lời dạy của mẹ, nhớ tình cảm thương vô bờ bến mà mẹ đã giành cho mình, Thuận quyết không đầu sản phẩm số phận cùng sống vui vẻ mỗi ngày để mẹ dưới suối quà được mỉm cười.

Ngày Vu lan về, Thuận cắn chặt môi tải lên mình hoa lá trắng, rồi ứa nước mắt gọi “Mẹ ơi!”.

“Me ơi! Những ngày còn tồn tại mẹ bé rất vô tư không ngại không nghĩ về tương lại. Mọi sinh hoạt tốt niềm vui hằng ngày đều bao gồm mẹ bên cạnh. Mẹ là đôi chân, mẹ là người bạn, lúc bé bệnh hay trở trời bé đau chân, mẹ thức suốt đêm ngồi mặt cạnh chăm con, tẩm quất cho nhỏ dễ ngủ, lúc nhỏ phẫu thuật mẹ đã khóc rất nhiều vì chưng lo mang đến con. Cơ hội mẹ phải chống chọi với căn bệnh ung thư, con biết mẹ rất đau nhưng trước mặt nhỏ mẹ ko bao giờ tỏ ra mình đau, mẹ không muốn con lo, đến ngày mẹ trút bỏ hơi thở cuối mẹ vẫn mỉm cười với con…”, ko giấu được cảm xúc, Thuận trọng tâm sự với chúng tôi như đang bày tỏ với mẹ.

Miên man theo dòng cảm xúc, Thuận nói: “Me ơi, đã 3 năm mẹ không còn ở mặt con. Mỗi năm còn mẹ đến ngày Vu lan thì nhỏ được cài đặt lên ngực bông hồng đỏ. Nhưng 3 năm nay thì con phải mua lên ngực bông hồng trắng. Điều đó cho nhỏ biết là bé đã không hề mẹ. Nhưng mẹ à, mẹ cơ hội nào cũng trong tim con. Nhỏ lúc nào cũng khắc sâu hình ảnh của mẹ cùng những dặn dò của mẹ giành cho con. Mẹ ơi mẹ yên trung tâm mẹ nhé bé sẽ mạnh mẽ với thực hiện được ước mơ của mẹ nhỏ mình”.

Thuận cũng luôn ghi nhớ gửi gắm: “Ai còn mẹ xin đừng có tác dụng mẹ khóc, chỉ tất cả mẹ mới là người yêu thương ta vô bờ bến. Mất mẹ rồi mới biết được cả thế gian này không có bất kì ai sánh được bằng mẹ. Nếu còn mẹ, một năm ngày làm sao cũng sẽ là ngày Vu lan để các bạn được báo hiếu”.

“Ai còn bà bầu xin đừng làm bà mẹ khóc. Đừng để bi tráng lên mắt bà mẹ nghe không…” Một thông điệp tuy nhẹ nhàng tuy thế thấm thía, ai trong bọn họ khi nghe câu này đều cảm thấy thương phụ huynh vô cùng. Phần nhiều ai còn mẹ, các ai còn cha, các ai còn cả thân phụ lẫn chị em xin hãy trân trọng mọi gì mình đang có, xin đừng có tác dụng đau lòng các đấng sinh thành mặc dù chỉ là 1 điều nào đấy rất nhỏ. Hãy nhớ là hai tự thiêng liêng “cha, mẹ” không phải người nào cũng may mắn được thốt lên. Vào thẳm sâu trong tim hồn ta, ơn phụ thân nghĩa mẹ không ai rất có thể phủ nhận. Công ơn này sẽ không thể nào chúng ta có thể đền đáp hết, cấp thiết nào họ hiểu được bố mẹ đã yêu quý ta tới cả độ nào.Ai trong bọn họ đã không từng mập lên trường đoản cú bàn tay chăm sóc của mẹ, sự giúp đỡ của cha? tức thì từ thời điểm ta cất tiếng khóc xin chào đời, chị em đã rơi nước mắt vì chưng ta, giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ vì sau chín tháng mười ngày, trải qua cái cực khổ tột thuộc để hiện ra ta. Phụ vương tuy không khóc tuy vậy ta hoàn toàn có thể cảm nhận phụ thân hạnh phúc nuốm nào khi bao gồm ta bên trên đời. Lúc ta biết lắng nghe cuộc sống, mẹ dạy ta cảm nhận, khi ta biết gọi, người mẹ chỉ ta cách gọi cha, lúc ta cách những cách đi đầu tiên của cuộc đời, phụ vương luôn di động ta và dẫn dắt,… bọn họ thấy không?
Để nuôi ta khôn lớn đến ngày từ bây giờ là cả một thừa trình, cả thú vui và nỗi bi quan của cha mẹ. Lúc ta bước đi ra đời, phụ vương luôn dạy dỗ ta biện pháp đứng vững, mẹ luôn ôm ta vào lòng sau đều vấp ngã, bố mẹ luôn dang rộng vòng tay với ta dù ta đang ở phần nào trong làng hội. Dù đi đâu, dù làm gì, phụ huynh là người luôn dõi đôi mắt theo ta.
*
Không chỉ đối kháng thuần nói thương cha mẹ là đủ, phải lắm phần đa hạnh cồn của bọn chúng ta, không chỉ là trong mùa báo hiếu nhưng mà hơn bao giờ hết trong ta mãi mãi buộc phải hiếu thảo với phụ thân mẹ, đạo lý này bọn họ phải bỏ lên trên hàng đầu. Ngày nào trong bọn họ cũng là ngày báo hiếu.
*

Còn nhớ những tai nạn thảm khốc sát đây, người mẹ chạy ùa ra cứu bé mình mặc đoàn tàu vẫn lao tới, hoặc chị em vẫn ôm chặt bé dù bé tàu sẽ chìm dần xuống lòng sông rét giá, chỉ đông đảo ví dụ như vậy cũng đủ thấy tình người mẹ thật thiên liêng và cao siêu biết dường nào. Giỏi chuyện của một người phụ thân suốt mười mấy năm trời cõng con đi học, bên trên lưng phụ vương con không hề là gánh nặng mà là niềm trường đoản cú hào duy nhất của cha. Thiệt cảm động làm thế nào khi người thân phụ cõng con đi thi và ngồi đợi bé đến không còn giờ. Gần như hình ảnh ấy la liệt quanh cuộc sống quanh ta, cho biết thêm rằng công ơn của các bậc làm phụ vương làm chị em không gì đối chiếu bằng.

Xem thêm: Ổ khóa chống trộm kinbar alarm lock (có còi hú 110dba), kinbar lock giá tốt t05/2023

*

Từ đó cho bọn họ thấy phụ huynh thương ta như trời như biển, đi suốt cuộc đời ta cũng tất yêu trả hết ơn. Thật xấu số thay cho đều ai không còn phụ huynh nhưng hãy tin rằng bố mẹ vẫn luôn luôn dõi theo chúng ta. Sợi dây cảm xúc thiêng liêng ấy không gì hoàn toàn có thể chia cắt hay bao phủ nhận.

*

“Khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ… Đi suốt thời gian sống lòng bà bầu vẫn theo con…”

P/s: Cám ơn anh Nguyễn Minh Tín đã thực hiện một chiếc bánh kem chủ đề về mẹ cha truyền thiết lập được thông điệp cho họ nhân mùa báo hiếu. Cho dù sớm hay muộn, tôi tin rằng cũng trở thành đánh thức trong tiềm thức chúng ta một tấm lòng của fan con hiếu thảo. Chúc cho đông đảo ai đang như ý còn phụ vương mẹ, hãy triển khai được các điều cần làm để phụ huynh vui lòng cùng hãy luôn luôn nhớ rằng “Nước biển bát ngát không đong đầy tình mẹ. Mây trời lồng lộng không đếm được tình cha…”