Phần trên cửa hàng chúng tôi đã giảng đến hóa tha, ý nghĩa tổng thể lại là “chánh kỷ hóa nhân”. Ở vào chú giải nói rất hay: “Bản thân sẽ chánh đáng, chẳng nghiền buộc mà fan khác vẫn hành theo. Đã đổ công dốc sức giữ mình chánh đáng, sẽ có rất nhiều loại diệu dụng giáo hóa bạn khác. Người rất có thể giữ bản thân chánh đáng, không hề chẳng thể để cho muôn loài đầy đủ chánh xứng đáng theo”.

Những lời nói này đều cực kì khẳng định, muốn giúp đỡ người khác, giúp đỡ xã hội, điều quan trọng nhất vẫn là ở chính mình. Bản thân bất chánh, muốn giúp đỡ người khác sẽ khôn cùng khó khăn, tất nhiên sẽ gặp biết bao chướng ngại, nhất là ở làng mạc hội hiện đại này của chúng ta. Sự và lý bọn họ cũng phải thật rõ ràng, thật minh bạch. Bản thân họ tâm chánh, ngôn chánh, hạnh chánh thì tự nhiên sẽ được đại chúng tôn trọng. Ko những đại chúng tôn trọng bạn, mà quỷ thần cũng tôn trọng bạn, từ bỏ trong âm thầm tự nhiên được ủng hộ, càng rất có thể được chư Phật hộ niệm. Bản thân muốn hành chánh, điều quan trọng nhất là tâm chánh. Mỗi người họ đều muốn học, rất ước ao được học, mà lại tại sao ko học được? nguyên nhân của ko học được đó là không thể buông quăng quật ý nghĩ tự tư tự lợi, đều bị thứ này chướng ngại mất rồi. Mang lại nên, nếu muốn vai trung phong hạnh của mình được chánh, nhất định phải lấy những chướng ngại này xả sạch. Có một số đồng tu nói: “Chúng nhỏ cũng rất muốn buông xả mà ko thể buông xả được”. Nguyên nhân ở chỗ nào vậy? Nói thực ra, vì sao là không hiểu rõ đối với thực tướng của các pháp. Thích-ca Mâu-ni Phật thuyết pháp 49 năm, nội dung 49 năm nói pháp là gì vậy? Chỉ một câu: “thực tướng của các pháp”, dùng cách nói hiện thời để nói, chính là “chân tướng của vũ trụ nhân sinh”. Hiểu rõ chân tướng rồi thì tự nhiên sẽ dễ dàng buông bỏ, không hề khó khăn chút nào cả. Thế nhưng chân tướng của vũ trụ nhân sinh đã sâu lại rộng, rất khó hiểu rõ, vì thế Phật phải dùng thời gian dài như vậy. Đặc biệt là gớm Bát Nhã chỉ chuyên nói mỗi sự việc này. Phật thuyết pháp 49 năm, tuy thế nói gớm Bát Nhã trong 22 năm, gần như chiếm toàn bộ một nửa thời gian. Ngài dùng thời gian dài bởi thế hết lòng khuyên nhủ bảo, chỉ có một mục đích là giúp bọn họ nhìn thấu. Sau khi nhìn thấu rồi thì tu hành, bên trên đường Bồ-đề sẽ ko còn chướng ngại lớn nữa. Đường Bồ-đề là đường gì vậy? Là bé đường sống niềm hạnh phúc mỹ mãn. Bồ-đề là tiếng Ấn Độ, nghĩa là giác ngộ. Chúng ta sống ở trong biển đại giác sáng suốt, đối với người, với việc, với vật đều ko còn mê hoặc điên đảo, trên đây gọi là đường Bồ-đề. Cho nên vì thế đường Bồ-đề đó là đời sống, đó là công việc thường ngày, chính là loại hoạt động bình thường đối với người, với việc, với vật. Hoạt động bình thường chính là đời sinh sống của Bồ-tát, đời sống của Phật. Chúng ta học Phật mục đích cũng là ở chỗ này. Đây là điểm mà chúng ta trước tiên cần nhận thức rõ ràng. Ko được phép xem Phật Bồ-tát là thần linh. Cầu khẩn thần linh phù hộ bọn chúng ta, quan niệm này không nên rồi!

“Chánh kỷ hóa nhân”. Ở trên công phu, đương nhiên trước tiên phải xây dựng một vũ trụ nhân sinh quan chính xác, cũng đó là nói, cách nhìn đối với nhân sinh, cách nhìn đối với môi trường sống của chúng ta có nhận thức chính xác. Đây là trí huệ. Có trí huệ rồi, còn phải có công phu. Công sức là gì? Là khắc phục tập khí phiền não của mình. Tập khí phiền não hình thành từ vô lượng kiếp đến nay, nhà Nho call là “tập tánh”, tập quen thuộc thành tự nhiên. Tập tánh này rất đáng sợ, rất phiền phức, rất ko dễ dàng đoạn hết. Còn nếu không thể đoạn không còn thì dù lý giải được cũng không lợi ích gì, vẫn tạo ra lục đạo luân hồi, vẫn phải đọa tía đường ác. Vì chưng sao đọa tía đường ác? Thị phi, nhân ngã, tham - sảnh - mê mẩn - mạn. Những quan tiền niệm này, những hành vi này là nghiệp nhân đọa bố đường ác. Chúng ta đem nhân tố này tiêu trừ rồi, xả sạch rồi, vậy mới không bị đọa ba đường ác. Thế nhưng có mấy người hoàn toàn có thể tiêu trừ được? Tại sao ko thể tiêu trừ? Họ không chịu khắc phục tập khí phiền não của mình, sáu căn tiếp xúc cảnh giới sáu trần mặt ngoài, họ liền tự nhiên sinh khởi tham - sân - mê man - mạn, tự nhiên sinh khởi tự tứ tự lợi, phiền phức này quá lớn rồi.

Phật dạy chúng ta phải làm một cuộc chuyển đổi. Câu nói này siêu hay, nhất định phải làm một cuộc chuyển đổi, nói ở trên công lao là phải chuyển ác thành thiện. Bắt đầu chuyển từ đâu vậy? Bắt đầu chuyển từ trên ý niệm, bắt đầu chuyển từ bên trên hành vi. Trước kia, ý niệm của chúng ta, hành vi của họ đều là vì bản thân, vậy từ nay về sau, họ đem ý nghĩ này chuyển đổi lại, bọn họ là vì người khác, không vì thiết yếu mình.

Niệm niệm nghĩ vì người khác, nghĩ vì buôn bản hội, nghĩ vì tất cả chúng sanh. Trần thế này, người đáng yêu thương quá nhiều. Tại sao họ đáng yêu đương như vậy? không có người dạy họ, nên họ không biết hành thiện, ko biết tích đức. Họ gieo nhân ác, cảm thọ quả báo ác, mặc dù được thân người, tuy nhiên cơm nạp năng lượng áo khoác thường xuyên ko đủ. Họ nhìn thấy rồi phải tận chổ chính giữa tận lực giúp đỡ họ. Khi Thích-ca Mâu-ni Phật còn tại thế, ko những chính bản thân Ngài, mà lại học trò thông thường của Ngài không phải không thể sống đời sống sung túc một chút, Ngài có thể làm được và làm rất dễ dàng. Ngài xuất thân là một vương tử, quốc vương với đại thần hồ hết là hộ pháp của Ngài, bởi vậy về mặt vật chất, Ngài muốn hưởng thụ kiểu nào thì không phải là việc khó khăn. Tại sao Ngài phải đi khất thực, tại sao phải sống đời sống bần hàn như vậy? ko có gì khác, chẳng qua là muốn tiết kiệm một miếng cơm trắng để phân tách sẻ, giúp đỡ đến những người không có cơm trắng ăn. Ngài có phải thật sự có thể giúp được tốt không? Xin thưa với quí vị, thật sự rất có thể giúp được, giảm bớt thọ dụng vật chất của mình, giúp đỡ những người thiếu hụt. Giả dụ cái trung ương này mà bọn họ không có thì hạnh Bồ-tát kia đương nhiên là ko thể làm cho được rồi, cho nên trước tiên họ phải có trọng điểm này. Trọng tâm này là trọng tâm thuần thiện, hạnh này là hạnh thuần thiện, vì vậy cảm động long thiên thiện thần đều hộ trì. Long thiên thiện thần phù trợ thì bài toán giáo hóa chúng sanh trong đời mới hoàn toàn có thể thu được hiệu quả. Chúng ta học Phật thì phải bắt đầu học từ chỗ này, phải có công trạng chân thật.

Sự thọ dụng về mặt vật chất của họ ngày nay, lấy nạp năng lượng uống mà nói, tía bữa cơm trắng vẫn không no, còn phải ăn vặt thêm để bổ sung. Đây là vì sao gì? Thân thể này chính là thân nghiệp chướng; trọng tâm có nghiệp chướng, thân cũng có nghiệp chướng. Sự ăn uống đối với mạng sống của nhỏ người là quan trọng nhất. Mạng sống của bọn chúng ta, thân thể là một bộ máy, bộ máy này đang không ngừng hoạt động. Hoạt động thì cần có năng lượng bổ sung. Ăn uống là bổ sung năng lượng. Người nghiệp chướng nặng thì lượng tiêu hao lớn, giả dụ bổ sung ít thì họ sẽ bị bệnh, họ sẽ ko thể làm việc. Sự tiêu tốn nguồn năng lượng, rốt cuộc tiêu hao ở chỗ nào vậy? Người học Phật phải biết, bao gồm đến 95% năng lượng bị tiêu tốn vào vào vọng niệm (chúng ta thường nói là nghĩ ngợi lung tung). Người tu hành thì vọng niệm ít, trung tâm địa luôn luôn thanh tịnh hơn so với đại chúng thông thường trong thôn hội. Vọng niệm ít thì năng lượng tiêu hao ít, vì thế họ bổ sung sẽ ít hơn. Thế Tôn thị hiện vì người sơ học chúng ta, dạy họ đem tất cả lo âu, nhớ tưởng, những sự việc phiền muộn này buông xuống, bởi vì đó đều là việc không cần thiết. Thân trọng điểm của bạn khỏe mạnh thì lượng tiêu hao của bạn sẽ dần dần giảm bớt, cho nên vì vậy một ngày nạp năng lượng một bữa là đủ rồi. Một bữa này không ăn cũng không vấn đề gì cả, vẫn cứ hoạt động như thường. Đây là chân tướng sự thật. Bọn họ thấy ở vào Kinh, chổ chính giữa của A-la-hán vô cùng thanh tịnh, vọng tưởng tạp niệm hầu như ko còn nữa, sự bổ sung năng lượng của họ đó là một tuần ăn một bữa, một tuần đi khất thực một lần, một bữa đó là đủ lượng dinh dưỡng vào một tuần rồi. Bích-chi Phật tất cả định công sâu hơn, vai trung phong thanh tịnh hơn so với A-la-hán, cho nên vì thế nửa tháng đi khất thực một lần, có nghĩa là hai tuần nạp năng lượng một bữa là đủ rồi. Nói thực ra, Phật và Pháp Thân Đại Sĩ không quan trọng phải ăn uống, rất có thể hoàn toàn đoạn hết. Phật-đà ở đời là thị hiện làm tấm gương cho họ thấy. Nếu như như ở vào thân phận đó nhưng Ngài hoàn toàn có thể hoàn toàn đoạn hết, đoạn sạch, phàm phu chúng ta thấy rồi, không thể làm được, như thế thì có nguy không? vì thế đối với người tu hành chúng ta, mỗi ngày ăn uống một bữa là đủ rồi, tu trung tâm thanh tịnh là quan tiền trọng. “Thiền duyệt vi thực, pháp hỷ sung mãn”, dùng thiền duyệt, dùng pháp hỷ để bồi dưỡng thân thể của bạn, dùng trọng tâm thanh tịnh thì tiêu tốn năng lượng ít nhất. Đây đều là công phu ở bên trên pháp hành. Lao động này phải rèn luyện trong đời sống thường ngày, luyện trọng điểm thanh tịnh, luyện hạnh thanh tịnh. Trung ương thanh tịnh, hạnh thanh tịnh, ko có gì khác, đó là buông xuống mà thôi. Việc không liên quan phải buông xuống, ý niệm không liên quan phải buông xuống, thường xuyên gìn giữ chánh niệm hiện tiền. Chánh niệm đó là niệm Phật. Trong nhì mươi tư giờ, từng giây từng phút ở trong lòng chỉ có một câu Phật hiệu, phía trên là chánh niệm. Tất cả chúng sanh không biết sự thù thắng của Phật pháp, không biết lợi ích của niệm Phật, bọn họ dùng phương tiện thiện xảo giúp đỡ họ, khiến họ biết được lợi ích của niệm Phật, để họ hoàn toàn có thể học tập, noi theo họ niệm Phật.

Việc mà Bồ-tát giúp đỡ tất cả chúng sanh không thể nói hết, nhưng mà chỉ có một mục đích cuối cùng là răn dạy nhủ, hướng dẫn mọi tín đồ niệm Phật. Mục đích này là thuần chánh. Ngoài điều đó ra, không có mục đích gì khác. Vì vậy đối nhân xử thế tiếp vật, bạn phải từ bi, phải khoan hồng độ lượng, phải nhận thức đại thể, dứt khoát ko được thuận theo lòng mê man muốn của mình. Thuận theo lòng ham muốn của mình chính là thuận theo phiền não, bạn sẽ làm không nên sự việc, nhà Phật nói bạn sẽ tạo nghiệp. Công lao sơ bộ thường ngày của bọn chúng ta, trước tiên phải lấy thị phi nhân ngã làm chảy nhạt sút (vì đoạn thì không dễ dàng), nhất là về bài toán khen chê, gặp phải người khác phỉ báng, hoặc giả là có người tán thán, khen chê bạn mà bạn đều ko động chổ chính giữa thì tâm bạn dần dần sẽ thanh tịnh. Việc ko cần thiết thì không cần biết đến, người ko cần thiết tiếp cận thì ko cần làm cho quen. Cổ nhân nói hết sức hay: “Biết thừa nhiều việc thêm phiền não. Quen quá nhiều người, lắm thị phi”. Phiền não nhiều, thị phi nhiều thì trung khu của bạn có tác dụng sao rất có thể thanh tịnh được? tâm của bạn ko thanh tịnh thì tịnh nghiệp của bạn sẽ không thể thành tựu. Điều mà chúng ta mong cầu là đến trái đất Tây Phương Cực Lạc, sớm ngày được gần cận A Di Đà Phật. Điều kiện duy nhất vãng sanh trái đất Tây Phương Cực Lạc là tâm buộc phải thanh tịnh. tâm tịnh thì Phật Độ tịnh. Bọn họ niệm một câu Phật hiệu này, hiệu quả ở chỗ nào vậy? Dùng một câu Phật hiệu này để dẹp hết vọng tưởng, phân biệt, chấp trước của bạn. Ở trong thâm tâm vừa có tạp niệm thì đề khởi câu “A Di Đà Phật”, liền buông xuống tạp niệm rồi. Thật sự trong nhị mươi bốn giờ chỉ có một câu Phật hiệu, vọng tưởng tạp niệm ko khởi lên được thì lao động của bạn thành tựu, bạn sẽ nuốm chắc phần vãng sanh, bạn đã cảm ứng đạo giao với A Di Đà Phật. Bạn niệm Phật mà không đoạn được vọng niệm thì đương nhiên công phu sẽ không đắc lực.

Có người hỏi, học giáo cũng bị phân tâm, đây có phải là tạp niệm xuất xắc không? Học giáo nếu vì danh vọng lợi dưỡng của chính bản thân mình là tạp niệm. Học giáo là để làm rạng rỡ Phật pháp, phổ độ chúng sanh, đó là chánh niệm. Từ đó mang đến thấy, ta ko phải vì bản thân, ta vì chúng sanh phá mê khai ngộ, đây đó là chánh niệm hiện tiền. Nếu như như vì danh vọng lợi dưỡng của mình, đó là ý nghĩ luân hồi, giảng gớm thuyết pháp vẫn là tạo nghiệp luân hồi. Tạo thiện nghiệp ở trong nghiệp luân hồi thì dấn quả báo ở tía đường thiện. Nếu trọng tâm danh lợi quá nặng thì có lẽ cha đường thiện cũng ko có phần, thế thì đi về đâu? Đi hưởng phước ở trong đường ác. Tóm lại, hoằng pháp lợi sanh là tu phước, coi trọng danh vọng lợi dưỡng của mình quá mức, chạy theo sự hưởng thụ ngũ dục lục trần thì hưởng phước trong đường súc sanh, hưởng phước trong đường ngạ quỷ. Phần lớn điển hình này quá nhiều, nhiều không kể xiết. Năm xưa, bạn học của An Thế Cao đọa vào đường súc sanh, có thân rắn, làm cho Long vương vãi ở hồ nước Cung Đình. Ông tạo nghiệp gì vậy? Ông là người xuất gia, thông hiểu kinh điển, ưa bố thí. Ông thông đạt đạo lý Phật pháp, lại ưa thích bố thí, nhưng lại tự tứ tự lợi chưa buông bỏ; đi khất thực được một bữa cơm trắng có lẽ không được ngon lắm, ko đúng như ý của mình, trong thâm tâm không thoải mái thì liền tạo nghiệp, đời sau đọa làm thân súc sanh. Ông thông hiểu ghê điển, ông có trí huệ, cho nên vì vậy đọa vào thân súc sanh có phước báo lớn, làm Long vương rất linh. Linh là do ông có trí huệ. Tín đồ trong vòng một ngàn dặm đều đi cúng bái, cúng dường ông, phước báo phệ này là vì ông ưa thích bố thí. Đi làm Long vương, khổ không thể nói ra lời! An Thế Cao đang độ ông, giảng khiếp thuyết pháp đến ông, khuyên ông tảo đầu là bờ. Ở trong “An Thế Cao Truyện Ký” viết rất rõ ràng, khá một chút bất như ý, ko thỏa mãn, cho dù hiểu rõ gớm điển, yêu mếm bố thí vẫn phải đọa tam đồ. Họ ngày nay ghê cũng ko rõ, cũng không ưa bố thí, sự giận dữ còn lớn hơn ông siêu nhiều, vậy thì tương lai bọn họ đi về đường nào chẳng phải rất rõ ràng, rất minh bạch sao? Chắc chắn là bọn họ không bằng ông, mang lại nên họ thử nghĩ xem, những sự việc này mới thật sự đáng sợ. Biết đáng sợ thì liền xoay đầu, ko dám khởi niệm ác, không dám có hành vi ác. Cho nên vì thế đọc nhiều truyện ký thì sẽ có lợi ích, hoàn toàn có thể từng giây từng phút cảnh tỉnh, sách tấn, khích lệ chúng ta.

“Chánh kỷ hóa nhân” ứng dụng vào trong cuộc sống hành trì, sự tướng đa dạng không sao kể xiết. Ở trong tiểu chú đã nêu ra mấy ví dụ cho việc đó ta, rất đáng để họ học tập. Chú giải nói: “Thanh cao thì xứng đáng quý duy nhất là rất có thể bao dung, người nhân hậu thì cốt sao đề nghị quyết đoán”. Nhị câu nói này chúng ta luôn luôn luôn lơ là. Sự khác nhau lớn nhất giữa người học Phật với người gắng gian đó là sự thanh cao, ngạn ngữ gọi là “thanh bần trọc phú”. Đây đều là danh ngôn ngàn xưa.

Người thanh cao, điều quan liêu trọng là phải bao dung, phải có độ lượng. Ở vào Phật pháp, rõ ràng Thế Tôn là người thể hiện sự thanh cao vô song, khiến người kính ngưỡng. Phật giáo dạy người, cũng là rước sự việc này xếp vào môn học đầu tiên vào dạy học. Chúng ta đến am đường tốt tự viện, thông thường công trình kiến trúc đầu tiên của nhà Phật chính là điện Thiên Vương, họ cũng rất có thể gọi là thần hộ pháp. Ngay lập tức chính giữa điện Thiên vương vãi cúng dường mẫu Bồ-tát Di Lặc. Người trung quốc tạo tượng Bồ-tát Di Lặc đều lấy hình tướng tá của Hòa thượng Bố Đại. Hòa thượng Bố Đại xuất hiện ở trung quốc vào thời phái mạnh Tống. Quí vị có lẽ đều hiểu rõ, phái nam Tống có một vị đại tướng thương hiệu là Nhạc Phi, Ngài là người cùng thời đại với Nhạc Phi. Ngài xuất hiện tại huyện Phụng Hóa - Triết Giang. Khi Ngài sắp đi, Ngài nói cho mọi người biết Ngài là Bồ-tát Di Lặc hóa thân đến. Ngài nói xong xuôi thì liền đi ngay. Đây là thật. Ví như như nói rồi mà lại không đi thì đó là giả, người đó không đáng tin. Hiện thời chúng ta nghe có rất nhiều Pháp sư, Đại đức nói họ là Phật tái lai, Bồ-tát tái lai, nói xong xuôi mà không đi, vậy là ko thể tin được. Ngài nói xong liền đi ngay. Cho nên vì vậy về sau, người trung hoa tạo tượng Bồ-tát Di Lặc mọi lấy hình tượng của Ngài. Cái tướng này của Ngài rất đặc sắc, ý nghĩa biểu pháp khôn xiết rõ ràng. Ngài có cái tướng hoan hỷ, tươi cười đón người, pháp hỷ sung mãn, nên người ta gọi Ngài là Phật Hoan Hỷ. Biểu pháp đặc trưng thứ nhì là bụng của Ngài rất lớn, biểu thị có sức chứa, hoàn toàn có thể bao dung. Cho nên từ hình tượng của Ngài, cổ đức đã đề ra tám chữ hai câu: “Sinh trọng tâm bình đẳng. Hiện tướng hỷ duyệt”. Hai câu nói này là môn học đầu tiên, dạy người sơ học chúng ta nhất định phải có sức dung chứa, phải bao dung tất cả. Ko thể bao dong thì nhất định ko thể học Phật. Tại sao vậy? bọn chúng ta bây giờ hiểu Phật pháp rõ ràng rồi, hiểu sáng tỏ rồi, Phật pháp là giáo dục xã hội nhiều nguyên văn hóa. Đa nguyên văn hóa, điều quan liêu trọng nhất đó là có thể bao dung, vì còn nếu như không thể bao dung thì không thể bàn đến giáo dục đào tạo đa nguyên văn hóa, do đó phải mang bao dung đặt ở vị trí hàng đầu. Đây là điều bọn họ không thể không biết, ko thể ko học tập. Người học Phật, bất luận là tại gia giỏi xuất gia, học Phật ko có gì khác, đó đó là học cách làm thế nào bình thường sống hòa thuận với các quần thể khác nhau, văn hóa khác nhau, tôn giáo tín ngưỡng khác nhau. Cho nên vì vậy môn học đầu tiên này, họ chưa làm mang lại rõ ràng thì về sau học Phật có rất nhiều chướng ngại, rất nhiều khó khăn.

Câu thứ hai là “Nhân quí đoán”. Nhân là nhân từ. Chỗ đáng quí của nhân từ là quyết đoán. Quyết đoán điều gì vậy? Thị phi, thiện ác, tà chánh, bạn phải có năng lực phân biệt. Đây mới là nhân từ chân chánh. Nhà Phật thường nói: “Từ bi đa họa hại, phương tiện xuất hạ lưu”, mặc dù thế nhà Phật cũng nói: “Từ bi làm gốc, phương tiện làm cửa”. Nhìn từ mặt trái thì từ bi đúng là nhiều họa hại, phương tiện xuất hạ lưu. Đây là tại sao gì? là vì làm việc theo tình cảm, không có trí huệ quyết đoán. Nếu là sự quyết đoán của trí huệ thì sự việc này có thể phòng ngừa. Phật pháp là nền giáo dục và đào tạo trí huệ. Có trí huệ chân thật thì mới rất có thể dung hợp các quần thể khác nhau, mới rất có thể gọi là pháp thân khỏe mạnh. Phạm vi của pháp thân siêu lớn, ngày nay bọn họ thu nhỏ lại thì điện thoại tư vấn là xóm hội khỏe mạnh. Điều này thì quí vị dễ dàng thể hội. Mọi người hoàn toàn có thể chung sống hòa thuận thì buôn bản hội này khỏe mạnh, quốc gia khỏe mạnh, thế giới khỏe mạnh. Phật pháp dạy học, mục đích là ở chỗ này. Đối với sự nâng cao đức hạnh, trí huệ của cá nhân phải đạt đến viên mãn. Trí huệ, đức hạnh viên mãn có tác dụng gì vậy? chính là thế giới đại đồng, tất cả chúng sanh thông thường sống hòa thuận. Tất cả chúng sanh này sẽ không chỉ là tất cả nhân loại, cơ mà còn bao gồm động vật, bao gồm thực vật, bao gồm đất đai sông núi, đều có thể chung sống hòa thuận. Chúng ta dứt khoát không nên cho rằng chỉ động vật mới có tánh linh, còn thực vật với khoáng vật thì không có tánh linh. Nếu đến rằng như vậy là không đúng rồi. Thực vật cũng có tánh linh, khoáng vật vẫn có tánh linh, đá cũng có tánh linh. Nếu như nói đá ko có tánh linh, vậy thì ngài Sinh Công thuyết pháp, đá vô tri sao biết gật đầu? mang đến nên, khoáng vật cũng có tánh linh. Bạn muốn hỏi, tại sao nó có tánh linh? Là bởi cùng một pháp tánh biến hiện ra. Tánh linh của nó với tánh linh của động vật bọn chúng ta, thành thật mà nói là ko khác nhau, đúng như nhà Phật nói là “không tăng, không giảm”; động vật hoàn toàn không có tăng tí nào, thực vật với khoáng vật cũng hoàn toàn không có giảm tí nào. Tánh linh là bình đẳng, phía trên mới là chánh lý, là chân lý. Người biết được vấn đề đó không nhiều, chỉ có Phật Bồ-tát biết, sống trong sản phẩm Bồ-tát thì đặc biệt quan trọng là Pháp Thân Đại Sĩ. Mang lại nên, còn nếu không đọc thuộc kinh sách, ko hiểu sâu nghĩa thú thì những đạo lý lớn này rất ít người biết được.

Người châu mỹ có nói, nhân loại không yêu quý trái đất, tùy tiện chà đạp trái đất, cho nên trái đất phải trả thù, đem lại cho chúng ta rất nhiều tai nạn như lũ lụt, động đất, gió bão, gọi là tai họa tự nhiên. Bọn chúng ta hiện giờ gọi là một dạng trả thù của thực vật, khoáng vật đối với động vật. Mang đến nên chúng ta không những phải ngọt ngào người, dịu dàng động vật, mà thực vật, khoáng vật mọi thứ đều phải yêu quý; thân thương với vai trung phong bình đẳng, thanh tịnh, vậy là đúng rồi.

Trong tu học Phật pháp, cần nhận thức đại thể, cần chú ý đại thể. “Đại thể” là gì? Pháp giới chúng sinh là đại thể. Chư Phật Như Lai, Pháp Thân Đại Sĩ các Ngài luôn luôn luôn thân mật đến <đại thể>. Đối với người sơ học bọn họ mà nói, thôn hội an toàn là đại thể, quốc gia giàu mạnh là đại thể, thế giới hòa bình là đại thể. Chúng ta khởi trung khu động niệm phải thân thiết đến đại thể. Bọn họ biết đại thể là chúng ta có thể từ bỏ tự bốn tự lợi, từ bỏ tình riêng của chúng ta, sở thích của cá nhân. Nếu như xảy ra xung đột, xảy ra mâu thuẫn với đại thể thì nhất định phải ưu tiên thành toàn mang lại đại thể, quyết tử bản thân. Đây là điều Phật dạy chúng ta. Công đạo và tình riêng rẽ đặc biệt phải phân biệt rõ ràng, tuyệt đối ko được theo tình riêng biệt mà làm tổn hại công đạo. Đây đều là nguyên tắc lớn, tiền đề lớn, bọn họ không thể ko quan tâm, ko thể không suy nghĩ nhiều một chút.

Còn vào đời sống, cổ Thánh tiên Hiền cũng dạy chúng ta một số nguyên tắc đối nhân xử thế, gọi là “khi rơi vào bận bịu, tâm càng phải thảnh thơi”. Tại sao vậy? Bận mà lại không đến nỗi loạn. Dùng trung ương thảnh thơi, trung khu nhàn nhã để xử lý công việc bề bộn. Đây là sự biểu hiện của trí huệ cao độ, vào Phật pháp gọi là phương tiện thiện xảo. Khi gặp phải tai nạn nguy cấp, chổ chính giữa đặc biệt phải bình tĩnh, phải dùng trung ương bình tĩnh để xử lý. Khi gặp gỡ tai nạn nguy cấp, nếu như trung ương cuống cuồng thì nhất định sẽ tạo thêm rắc rối. Đặc biệt là người ở địa vị lãnh đạo, chúng ta biết, người ở địa vị lãnh đạo phải thông minh hơn người bình thường, vị họ dẫn đầu. Ví như người dẫn đầu bị loạn thì phần đông người phía dưới thảy đều loạn cả. Cho nên vì thế khi đứng trước tai nạn nguy cấp thì người dẫn đầu bắt buộc vô thuộc trầm tĩnh, cực kỳ ổn định, gọi là “bình chân như vại”. Khi không tồn tại việc gì thì phải thường xuyên phòng bị, phải thường xuyên kiểm điểm. Khi bao gồm việc xảy ra thì phải có chổ chính giữa nhẫn nại, phải có định huệ.

Chung sống giữa người với người, chung sống giữa người với thiên địa vạn vật, nghi là đại bệnh. Ở vào kiến tứ phiền não, năm loại tư hoặc gồm tham, sân, si, mạn với thứ năm đó là nghi. Thông thường bọn họ giới thiệu những danh tướng này, cái nghi này là chỉ sự hoài nghi đối với Thánh giáo. Nghi đối với Thánh giáo là cái nghi lớn, chướng ngại bọn họ khai ngộ, chướng ngại bọn họ chứng quả. Nhưng đối với nghi hoặc nhỏ, chúng ta cũng không được lơ là. Nghi hoặc nhỏ là gì vậy? Nghi ngờ đối với người. Giữa người với người mà nghi ngờ lẫn nhau thì làm sao hoàn toàn có thể chung sống? Tại sao lại nghi ngờ? Nói thực ra, nghi ngờ phần lớn là bắt nguồn từ thành kiến của mình; thành kiến của bản thân mình quá sâu, thông thường sống với người khác cứ luôn nghi ngờ này nọ, trung ương lượng nhỏ hẹp. Bồ-tát dạy chúng ta tha thứ mang lại lỗi lầm của người. Trọng tâm lượng của bạn lớn, rất có thể bao dung người khác thì phiền não này sẽ ko còn nữa. Vai trung phong lượng càng nhỏ hẹp thì trung ương nghi càng nặng. Trọng tâm nghi càng nặng sẽ ko thể bình thường sống với người. Nhất là người lãnh đạo, người lãnh đạo mà vai trung phong nghi nặng thì trong những thuộc hạ của họ chắc chắn sẽ không có nhân tài. Họ nghi hoặc, đố kỵ đối với nhân tài. Họ không dùng nhân tài thì dùng nô tài, dùng số đông người gồm trí huệ cùng năng lực đều không bằng họ thì làm sao rất có thể xây dựng cơ đồ cho được? Người thật sự có thể nhẫn nhịn thì dưới họ đều là nhân tài.

Chúng ta đọc sách xưa, đọc “Quản Trọng”, Quản Trọng là một nhà chính trị lớn, tài ba vào thời xưa. Ông giúp Tề Hoàn Công “hợp chín nước chư hầu, thống nhất thiên hạ”, giống như bây giờ gọi là bạn nắm quyền Liên Hiệp Quốc. Chư hầu đương thời đều tôn kính Tề Hoàn Công, đều làm việc theo ý của Tề Hoàn Công, phía trên là thành tựu của Quản Trọng. Họ đọc sách Quản Trọng, người mà ông dùng đều là nhân tài hạng nhất, năng lực của mỗi người đều hơn nhiều ông, dường như bất kể làm việc gì, ở vào hành chánh ông không bằng người này; quản lý tài vụ ông không bằng người kia; trong dẫn chúng, ông lại ko bằng người khác. Mọi thứ ông đều không bằng ai, vậy mà lại ông làm tể tướng. Đây đó là tiên sinh Tôn Trung tô trước trên đây gọi là “cái mà người lãnh đạo cần là quyền”. Họ có quyền, những cán bộ phía dưới này phải có tài. Dùng nhân tài, phát huy nhân tài, tuyệt đối ko đố kỵ nhân tài, Quản Trọng làm được rồi. Người lãnh đạo phải có lòng bao dung như vậy. Nhân tài cố gắng ông làm việc, nhân tài bán mạng đến ông. Ở vào Phật pháp nói, từng nào nhân tài này, trong đời quá khứ đều có duyên với ông. Nếu không có duyên thì ai nạm ông làm việc? Phật pháp nói nhân quả thì nói rất sâu. Thế pháp chỉ thấy ở bề ngoài, ko nói quá khứ. Phật pháp nói rất sâu, đời quá khứ có thiện duyên sâu với những người này. Cho nên, kết thiện duyên là quan liêu trọng rộng hết, tuyệt đối không kết ác duyên.

Phật dạy bọn chúng ta: “Oan gia cần giải, không nên kết”. Oan gia đối đầu là vì chưng trong đời quá khứ sẽ kết duyên bất thiện, đời này gặp rồi thì nên cần đem oan kết này hóa giải. Nhất định phải dùng trí huệ, dùng phương tiện thiện xảo nhằm hóa giải. Nói thực ra, đề nghị dùng chân tâm, thành ý, vai trung phong thương yêu, vô tư, vô điều kiện đi giúp đỡ người khác, giúp đỡ những oan gia trái chủ thì oan kết này dần dần vẫn hóa giải thôi. Oan gia trái chủ thì luôn luôn chạy vào nhà bạn, điều này chúng ta phải biết. Ko phải oan gia trái chủ thì sẽ ko tụ hội vào vào một nhà. Cho nên chung sống với thân phụ con, phổ biến sống cùng với người trong nhà thì càng phải hiểu rõ đạo lý này. Phải đem oan kết từ vô lượng kiếp đến ni hóa giải, kết pháp duyên, đem tình duyên hóa giải, biến thành pháp duyên, vậy thì vấn đề được giải quyết rồi, rất có thể đạt được hạnh phúc mỹ mãn, gia đình hưng vượng, xã hội hài hòa. Những lời giáo huấn này là khôn xiết quý báu. Bọn họ phải nhớ kỹ, phải học tập.

Toggle navigation
*



Bạn đang xem: Người Tình Thiên Thu Tập 28

hướng dương ngược nắng và nóng | Phần 2 - Tập 28 | Hoàng "lật mặt" nói không hề ve vãn Minh

572297 Lượt coi | 0 Lượt ưa thích | 0 Lượt chia sẻ
khi Minh hỏi Hoàng tại sao anh cùng với mẹ bé bỏng Cami lại chia ly thì cô nhận ra câu trả lời bất ngờ từ anh: "Chia tay hồi nào?". Mất một lúc sau, Minh mới hoảng loạn hỏi Hoàng: "Thế sao cả ngày anh ve vãn tôi? Anh định bắt cá 2 tay à?". Trái cùng với vẻ mặt sợ hãi của Minh, Hoàng điềm tĩnh đáp: "Anh tán em á? Tán khi nào? Em bị ảo à?".
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 38 | Kiên tìm mọi cách để thuyết phục Châu quay trở về

523014 Lượt coi | 0 Lượt đam mê
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 37 | Minh đã bao gồm câu trả lời cho Hoàng

409658 Lượt coi | 0 Lượt say mê
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 36 | chị em con Cami chơi bự "đẩy thuyền" Minh - Hoàng cặp cảng

292030 Lượt coi | 0 Lượt say mê
*

hướng dương ngược nắng và nóng | Phần 2 - Tập 35 | Ngọc bất ngờ hôn Trí

324480 Lượt coi | 2 Lượt say mê
*

hướng dương ngược nắng nóng | Phần 2 - Tập 32 | Ông Quân phũ phàng xua bà Bạch Cúc để chạm chán Diễm Loan

267565 Lượt coi | 4 Lượt thích hợp
*

phía dương ngược nắng và nóng | Phần 2 - Tập 16 | Trí dancing sông tự tử, Ngọc không rụt rè ra tay cứu giúp

323202 Lượt xem | 2 Lượt ưa thích
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 9 | Kiên gỡ quăng quật mặt nạ trước phương diện bà Cúc

361094 Lượt xem | 8 Lượt ham mê
*

phía dương ngược nắng nóng | Phần 2 - Tập 17 | Minh đau buồn vì bị mẹ và em trai từ khía cạnh

331870 Lượt coi | 3 Lượt mê say
*

hướng dương ngược nắng và nóng | Phần 2 - Tập 24 | Minh chủ động chạy đến bên Hoàng, liệu tình thương bắt đầu?

508191 Lượt xem | 2 Lượt thích hợp
*

phía dương ngược nắng nóng | Phần 2 - Tập 7 | Kiên “lật bài” hôn Minh trước phương diện Châu

267014 Lượt xem | 11 Lượt đam mê
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 1 | Minh gật đầu cho Hoàng về công ty cô nạp năng lượng cơm

673609 Lượt xem | 9 Lượt mê say
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 25 | Để Trí không quay lưng, Kiên lôi tuổi thơ một mình thấp thỏm và hận thù

366455 Lượt xem | 0 Lượt ham mê
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 27 | Kiên hẹn gặp gỡ Châu nhằm trao lại nhẫn cầu hôn

403460 Lượt coi | 3 Lượt mê thích
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 4 | Châu cảnh báo trước lúc tống Vỹ vào tội nhân

334630 Lượt coi | 4 Lượt thích hợp
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 26 | Hoàng mò mẫm ở trong nhà Minh giữa tối khuya

404706 Lượt coi | 1 Lượt mê say
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 11 | Minh bực tức với Kiên cùng Hoàng

443357 Lượt xem | 2 Lượt ưng ý
*

hướng dương ngược nắng nóng | Phần 2 - Tập 14 | Châu tái xuất bất ngờ, bày tỏ tình cảm cùng với Phúc?

285439 Lượt xem | 3 Lượt mê thích
*

hướng dương ngược nắng nóng | Phần 2 - Tập 10 | Minh "sôi máu" nhìn Hải bóng quỳ xuống cầu hôn bà bầu mình

335869 Lượt coi | 3 Lượt phù hợp
*

phía dương ngược nắng và nóng | Phần 2 – Tập 23 | cầm cố chặt tay bà Bạch Cúc thổ lộ tình yêu, ông Quân bao gồm nhận được lời hồi đáp?

473813 Lượt coi | 1 Lượt mê thích
*

phía dương ngược nắng | Phần 2 - Tập 39 | cứu giúp bà Cúc, Kiên bị Vỹ đập vỡ đầu

557029 Lượt xem | 0 Lượt say đắm


Xem thêm: Top 78+ hình nền trai hàn quốc đẹp mới nhất, ảnh trai đẹp hàn quốc

*
*
*

thành phầm của
*

Giấy phép tin tức điện tử số 2526/GP-TTĐT bởi Sở tin tức và Truyền thông hà nội thủ đô cấp.