Đi Đâu Loanh Quanh mang đến Đời Mỏi Mệt

 Có ngườihỏi mục đích cuộc sống là gì. Hầu như ai cũng trả lời: đi tìm kiếm hạnh phúc.

Bạn đang xem: Đi Đâu Loanh Quanh Cho Đời Mỏi Mệt

Nhưng hạnh phúc là gì thì rất khó trả lời.

 Phảichăng hạnh phúc là tất cả sức khoẻ, tri thức, của cải, danh vọng, chức quyền, lạcthú, đam mê, tình yêu…Có gì nhằm liệt kê nữa không?

 Là đượctất cả như trên, cộng thêm “trường sinh bất tử”.

tự cổ chí kim, cực kỳ ít fan được thoả mãncác đk trên, hoạ chăng có vua Salomon trong lịch sử, tín đồ được Chúa Trờihứa ban đến đặc quyền. Tuy nhiên ông chỉ sống khoảng tầm 80 tuổi rồi chết. Chưa tồn tại mộtai trường sinh bất tử.

Vậy niềm hạnh phúc như trên chỉ là ảo vọng.

Khắc khoải sầu đưa.

Chẳng buộc phải thời nay, tuy thế đã từ hết sức xa xưa,khi phán đoán con người mới trưởng thành: biết phân minh thiện ác, biết xấu hổ, biếttự vì chưng và trách nhiệm, biết do sao mà thiên đàng đã mất, người ta vẫn khắc khoải thaothức không ngơi: đâu là cỗi nguồn và một cõi đi về mang đến đời sống ngắn ngủi củamình?

   Đã từng ngấm thía giọng hát liêu trai của
Khánh Ly, mấy ai trong họ mà không có những lúc đồng cảm, thổn thức với trung khu trạngxót xa của Trịnh Công tô về chiếc thân phận làm tín đồ của ta: man mác một nỗi buồncủa vô thường, của cuộc đời mộng ảo, của cơn mê này, phần đa hạt bụi, mộng mị, mỏngmanh.

Thôi kệ, cuộc đời là 1 cuộc rong chơi, vôđịnh. Đời chẳng là gì cả, tất cả chỉ “để gió cuốn đi”.

 Thiềnsư thích hợp Nhất Hạnh thì không giống hơn, ông là một nhà tu hành, thấm nhuần tư tưởng Phật
Giáo đang thừa kế hệ tứ tưởng Đông Phương 2-3 ngàn năm ngoái và đã làm được bồi đắp,gạn đục khơi trong vày nhiều bên hiền triết thông thái qua những thời đại.

đa số “Đường Xưa Mây Trắng” của thiền sư
Thích tốt nhất Hạnh, cùng với hằng trăm thành quả giá trị với cả cuộc sống giảng dạy, thựchành tu tập của ông, đã vật chứng cho mọi người sự uyên thâm, tráng lệ củacái nhưng mà ông gọi là “Tiếp Hiện”, là thực hành”Chánh Niệm”.

bên trên đời này không tồn tại gì new sinh ra cùng mấtđi. Toàn bộ chỉ là việc tiếp nối, từ cầm hệ này đến thay hệ khác của loại đã bao gồm sẵn.Chúng ta bắt buộc quán chiếu, thừa qua rất nhiều biểu kiến để xem chân tướng mạo sự vật dụng màứng xử. Thiền sư hay được dùng ví dụ đám mây cùng hạt bắp để minh hoạ cho việc biếnhoá và tiếp nối của sự vật, của cái vô thường.

Như đám mây tê chỉ là sự tích tụ của hơi nước.Một lúc nào này sẽ thành mưa, thành dòng suối, ao hồ, sông biển cả rồi lại thànhmây. Fan ta thấy cây bắp, đâu biết trước kia nó chỉ có hình hài hạt bắp.

  Phải lấyyêu thương nhưng mà đối xử, cảm hoá nhau. Đó là hạnh phúc. Niềm hạnh phúc thì ngơi nghỉ trong hiệntại, ko xa xôi “không có con phố dẫn đến hạnh phúc mà hạnh phúc chính làcon đường”.

Thiền sư tuyệt nhất Hạnh bao gồm thực sự tiệm chiếu đượcchân tướng sự vật, bao gồm vượt qua được vô minh, lầm tưởng, tốt ông  lại bước vào một đường đi ko đến, rồi chỉ loanhquanh ?

Con bạn và rất nhiều giới hạn.

  Theotôi nghĩ, chiếc gọi là ”thân phận”con người, với những xem xét tiêu cực nhưtrên, thiệt ra ngược lại, phải là một trong những lời cám ơn thật tình về một ân huệ, mộtmón quà hoàn hảo mà Thượng Đế ban mang đến bạn.

 Khôngcó gì xứng đáng trân quý hơn là sự sống của khách hàng và tôi. Các bạn sẽ lại vui mừng không kểxiết, khi biết rằng thân thể và cuộc sống của người tiêu dùng không phải là việc vô tình củangẫu nhiên nhưng là xuất xắc phẩm có 1 không 2 của Thượng Trí.

trong cuốn The language of God (Đã được dịchra giờ Việt, tựa đề là “ ngôn từ của Chúa” bởi nhà xuất phiên bản Lao Động), Francis
S. Collins đã minh chứng bằng những bệnh cứ khoa học:”Đức tin và ý thức khoahọc hoàn toàn có thể hoà đúng theo trong một quả đât quan”( The language of God).

Francis
S. Collins, chưng sĩ y học sinh học tập phân tử và là tiến sỹ vật lý cơ học tập lượng tử,là tín đồ phụ trách đứng đầu dự án công trình quốc tế lời giải gene người. Ông là 1 trongnhững công ty khoa học số 1 thế giới về ADN.

   Theo phần trăm sinh học, các bạn là hiệu quả của mộttrong sản phẩm triệu cơ hội mà thành. Chỉ việc một sơ sót nhỏ dại nhặt là các bạn sẽ là consố không.

 Trongđại dịch Covid 19, nhiều người cần đến bình oxy nhằm thở, chỉ cần vài phút thôithì họ đã thấy hạnh phúc lắm. Trong lúc ta gồm cả khung trời để hít thở suốt cuộcđời. Chúa nâng niu ta, vỗ về, ấp ôm ta như con kê mẹ ấp ôm con dưới cánh. đến ta tấtcả từ không khí, nước, đến ánh nắng mặt trời, thiên nhiên phong phú và cả thânxác ta cùng các giác quan nhằm tận hưởng.

   Thấy bầy đàn chim sẻ ríu rít hotline nhau đi kiếm ăn,Chúa Giêsu nói với các môn đệ: “Hãy nhìn xem chim trời, chúng không gieo, khônggặt, ko thu vào lẫm, thế mà thân phụ trên trời vẫn nuôi chúng” ( Mt 6, 26 ).

  Tại sao ta không cám ơn Thượng Đế và lại thanvan.

    Có phảibạn không được “hạnh phúc”? cuộc sống đem đến cho bạn nhiều nhức khổ, tí hon đau bệnhtật, nghèo đói? các bạn bị muôn ngàn giới hạn?

   Theo suy xét chủ quan lại của tôi: các khổ đau đếntừ ý chí tự do của chúng ta và lực tương tác của công ty với đồng loại.

Nhiềubất ưng là vì bạn đã không hiểu nhiều hết ý nghĩa của nó. Chúng ta như con em của mình chỉ biếtcái gì đem về thích thú, hữu dụng trước mắt, thỏa mãn giác quan.

gồm nhữngvô minh do chúng ta u mê lầm lạc; gồm có vô minh quan trọng nhưng chưa thích hợp vớisự tiến bộ, cùng với thời đại; cũng có những điều bạn tránh việc biết vì sẽ không còn hữuích mang lại bạn.

   Điều gì đang xảy ra, khi chúng ta có được nhỏ mắttinh tường hơn giúp xem hàng triệu nhỏ bọ non đang phía trong chăn của bạn, đangăn da thừa của bạn và thải ra phân làm không ít người dân bị dị ứng, hàng tỉ nhỏ vitrùng và vi khuẩn nhung nhúc trong đĩa cơm của bạn. Các bạn có yêu thích với nhữngmùi hôi thối khắp nơi khi bạn có được khứu giác tinh tường như nhỏ chó.

   Nhiều fan khổ luyện để mong giành được giácquan trang bị sáu. Nếu bao gồm thứ giác quan này, chúng ta có đang giao tế tốt, thoải mái với mọingười, khi nắm rõ chân tơ kẻ tóc trung tâm tưởng của họ so với bạn.

   Vậy thì giới hạn không phải luôn luôn là vấn đề xấu.Ngay lập tức các bạn sẽ không còn hoan lạc, tận hưởng hạnh phúc cuộc sống, nếu bạnđi ra ngoài cái điện thoại tư vấn là ”thân phận”.

Đi tìm hay đối.

Thời xưa đi học, thầygiáo giảng: hai đường thẳng song song chạm chán nhau sinh hoạt vô cực. Suy cho cùng, vô rất đồngnghĩa ”không bao giờ”, làm những gì có vô rất mà gặp mặt ? Với trái đất vô cùng lớn, địnhđề Euclide này không áp dụng được, nó là sản phẩm của tưởng tượng, phi thực tế.

với hình học Phi Euclide, theo thuyết tươngđối của Einstein, vô cực đó lại có cùng được khoa học minh chứng là đúng, trongnghiên cứu giúp không gian.

 Nhàthơ Lý Bạch vày say nhưng lầm tưởng nhẵn trăng bên dưới nước là thật. Ông đang nhảy xuốngsông một đêm trăng sáng, mong được bao phủ lấy trăng. Bắt buộc chi bên thơ đã ngửa mặtlên trời mà với lấy mặt trăng, tuy xa vời vợi, bắt buộc tới được, dẫu vậy còn làmột chút hiện thực và ít ra không chết đuối.

   Mộng tuyệt ảo đầy đủ bắt rễ từ hiện nay thực. Mặc dù Thượng
Đế là vô hạn, con bạn chỉ rất có thể cảm nghiệm Ngài như 1 giềng mối ko thểthiếu để lý giải mọi sự.

“Một Cõi Đi Về” của nhạc sĩ Trịnh Công tô với phần đông triết lý phật giáo sâu sắc

Nhạc sĩ Trịnh Công sơn là giữa những cây đại thụ lớn số 1 của nền music Việt Nam. Đã trăng tròn năm tính từ lúc ngày gắng nhạc sĩ bong khỏi chốn dương gian, cơ mà di sản thứ sộ với trên 600 nhạc phẩm danh tiếng ông nhằm lại đến đời vẫn trường tồn mãi với thời gian, đi sâu vào lòng những tình nhân nhạc.

Nhạc Trịnh mang 1 sức hút gần cận cùng một chút ít lãng du, một chút ít hư ảo, ca từ bi thương man mác khiến người nghe chìm đắm vào không khí âm nhạc Trịnh. Mỗi nhạc phẩm của ông luôn nối liền với thân phận bé người, với tình yêu chân thực và đặc biệt là nó gắn thêm với từng yêu cầu trong cuộc sống ông, hay phẩm “Một Cõi Đi Về” cũng không ngoại lệ.

Ông đưa toàn bộ vào đông đảo khúc Trịnh ca bằng toàn bộ lòng chân thành, ca trường đoản cú giản dị, biến âm nhạc thành chất xúc tác cho việc thăng hoa vào cảm xúc. Có lẽ đó chính là lý bởi vì khiến bất kể ai nghe nhạc của ông đều hy vọng ôm bọn mà hát như say, cơ mà nghêu ngao với đời.

*
Nhạc sĩ Trịnh Công tô với hàng trăm nhạc phẩm nhằm lại cho đời

Và nhắc tới nhạc Trịnh, chắc rằng khó ai hoàn toàn có thể quên được ca khúc “Một Cõi Đi Về”. Vị những triết lý phật giáo được nghệ sĩ tài hoa Trịnh Công đánh chuyển tải vào bài bác hát bằng những ca tự sâu sắc, tinh tế, để fan nghe thấm hơn về đời, về một kiếp nhân sinh.

Đặc biệt, đây là ca khúc thể hiện rõ rệt chiều sâu trọng tâm linh vào con người ông, trong tư tưởng nhạc Trịnh và cũng là nhạc phẩm ông chổ chính giữa đắc tuyệt nhất trong sự nghiệp âm thanh của mình.

*
Tuyệt phẩm Một Cõi Đi Về và hầu như chiêm nghiệm thâm thúy của nắm nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Nhạc phẩm “Một Cõi Đi Về” được sáng tác vào tầm khoảng năm 1974, nhưng cho tận năm 1980 mới gồm dịp được cho với công bọn chúng một biện pháp rộng rãi. Người vợ danh ca Khánh Ly – cặp bài trùng cùng với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn kể từ năm 1967,

Bà từng phân chia sẻ: “Ông ấy nói cùng với tôi rằng, từng con bạn sinh ra ai ai cũng có một cõi nhằm đi về. Nên khi còn rất trẻ, ông ấy đang viết Phôi Pha, trong các số ấy có câu “Thôi về đi, mặt đường trần đâu bao gồm gì, tóc xanh mấy mùa” nhằm rồi sau này, ông lại viết “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi”, “Đi đâu loanh quanh mang đến đời mỏi mệt”.

*
Ca sĩ Khánh Ly gắn sát với đều tuyệt phẩm của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

“Một Cõi Đi Về” như một sự và lắng đọng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lúc chiêm nghiệm triết lý trong phòng Phật. Kiếp đời đến tư hư vô cát lớp bụi rồi sinh sống “trăm năm trong kiếp bạn ta”, cho khi ngừng cũng về bên với cát bụi hư vô. Cho dù đi hay về thì cũng chỉ với mỗi cõi vô cùng, vô tận.

Hành trình bất tận của thời hạn nhưng hữu hạn của một đời người được ông bật mí đầy ngấm thía, ẩn mật qua ca khúc này:

“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi

Đi đâu loanh quanh đến đời mỏi mệt

Trên nhì vai ta đôi vầng nhật nguyệt

Rọi trong cả trăm năm một cõi đi về”

*
Nhạc sĩ Trịnh Công đánh – Một cõi thơ ca, một cõi đi về

Có lẽ mỗi cá nhân nghe ca khúc này lần đầu tiên, phần nhiều sẽ cảm thấy được những bước đi vô định loanh quanh từng tháng, từng ngày giữa cuộc đời để đi tìm những ảo thực hư vô.

Chỉ với nhì chữ “đi” và “về” đầy túng bấn ẩn, sẽ đủ cho những người nghe cảm giác được cả một hành trình bất tận.

Đi đâu và về đâu mà khiến đôi chân mỏi mệt cho vậy. Trong một trong những buổi phỏng vấn nhạc sĩ Trịnh Công sơn về nhạc phẩm “Một Cõi Đi Về”,

Ông từng trải lòng: “Khi viết bài xích hát “Một Cõi Đi Về” và những bài tương tự như thế, tôi chưa phải nhờ mang lại một toàn cảnh ngoại giới làm sao cả. Đó chỉ là một bài thơ nhỏ tuổi tôi ước ao hát về một cảnh giới mà trong mỗi người ai cũng có.

Ai cũng có một cõi đi về. Từ hư vô bạn ta mang lại với cuộc sống đời thường và từ cuộc sống rong đùa một thời hạn người ta lại quay trở lại với hỏng vô. Người nào cũng có cõi đi cõi về như thể nhau cả nên việc đến và đi tới cuộc đời rồi quay lại hư vô nó không còn hăm dọa con người, thân thuộc với những người”. 

Dường như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn sẽ lĩnh hội vừa đủ những triết lý bên Phật với đủ thấm thía để truyền sở hữu ca xuất phát điểm từ 1 cách dung dị, đầy tinh tế.

Bởi theo nhà Phật, vùng nhân gian chỉ là 1 trong những bến đỗ vào kiếp luân hồi nhưng thôi. Phía trước sự sống và dưới sự chết là 1 cõi hỏng vô vĩnh hằng, một kiếp người chưa phải là trạm nghỉ chân cuối cùng.

Tất cả vạn đồ gia dụng tuần trả theo một vòng sinh – trụ – diệt. Hiểu rõ sâu xa điều này, ông đã có sự tự trên của tâm thức để ký kết gửi vào âm nhạc của mình. “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi” – Một thắc mắc bỏ ngỏ dẫn dắt fan nghe vào quả đât đi về một cõi.

Bằng tất cả sự rung cảm trước cuộc đời, ông ko truyền cài đặt vào nhạc phẩm “Một Cõi Đi Về” những điều khá cao siêu, xa vời. Ông đã gật đầu đồng ý nó như một lẽ thế tất của cuộc sống đời thường và có đến cho người nghe Trịnh một tâm vắt ung dung, từ tại, yêu thương lấy cuộc đời này do đời fan ngắn ngủi, vô thường.

Bận rộn làm cho gì, tra cứu kiếm điều bỏ ra ở vượt khứ, tương lai nhưng đánh mất hầu hết phút giây hiện nay tại. “Đi đâu loanh quanh đến đời mỏi mệt” nhưng chẳng chũm thoát ra, nhưng để phiên bản thân lạc lối, căng thẳng ở cõi hồng trần hữu hạn. Biết dừng lại để tìm sự tĩnh lặng trong tim hồn, buông vứt những tham sân mê man trong cuộc đời, nhưng mà mấy ai dừng lại được.

Không ai có thể đào thoát ra khỏi “đôi vầng nhật nguyệt” trên song vai. Từ bỏ lúc nhỏ đến cơ hội trưởng thành, mọi cá nhân sẽ mang đa số gánh nặng không giống nhau trên nhị vai của mình.

Chỉ khi bọn họ thật sự buông bỏ và nhìn cuộc sống bằng một lăng kính khác, biến đổi thế giới quan tiền và biện pháp nhìn nhận những gánh nặng, chắc hẳn rằng ta bắt đầu thật sự tìm kiếm được quầng sáng để tự tại bước tiến trong cuộc đời.

Ông muốn gửi gắm sinh hoạt “Một Cõi Đi Về” một vầng sáng khởi đầu từ chân trọng tâm để mỗi người không biến thành những chốn si mê của cõi nhân gian bịt lấp, suốt trăm năm chẳng cụ thoát ra.

Dường như nhạc sĩ Trịnh Công tô đang nhìn về cuộc sống bằng trung tâm thái đầy tĩnh lặng. Yên bình đến mức rất có thể nghe được thanh âm của cây cối xung quanh, để say quên đời, để phần đông gánh nặng đôi vai mang đến một chiều cũng nhẹ bẫng như mây bay:

“…Lời làm sao của cây lời như thế nào cỏ lạ 

Một chiều ngồi say, một đời thật dịu ngày qua 

Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ 

Một ngày đầu thu nghe chân ngựa chiến về chốn xa…”

“Xuân chạy, hạ đi, thu dừng, đông lùi lại” – Xuân hạ thu đông bốn mùa gửi sắc tuần tự như một vòng tuần trả cuộc sống. Trăm năm hữu hạn, hết mùa xuân, tàn ngày hè là ngập ngừng nửa đời bạn trôi qua. Rồi đến một chiều thu đông lặng tín đồ lắng nghe “tiếng chân chiến mã về vùng xa” càng ngày càng ráo riết, gấp gáp hơn hoàn toàn như báo hiệu một điều nào đấy cho tương lai.

Thời gian vô tình trôi nhanh như một cái chớp mắt. Một nháng tuổi trẻ sinh sống với tình yêu đôi lứa, ấp ôm trái tim về một fan phương xa, cho độ xế chiều thì “tóc white như vôi”, quan sát về ký ức phôi pha.

*
Dòng chảy trở về trên hành trình dài của cuộc sống trong nhạc phẩm Một Cõi Đi Về – Trịnh Công Sơn

Các tín hiệu thời hạn “một chiều”, “ngày qua”, “tàn mùa xuân, tàn mùa hạ”, “về chốn xa” lần lượt được ngân lên, hội tụ khá đầy đủ để báo hiệu cho một cuộc hành trình dài triền miên bất tận với tất cả hỷ, nộ, ái, ố sinh sống đời rồi sẽ đến lúc khép lại.

Xoay quanh dòng chảy “đi – về”, sống nhạc phẩm “Một Cõi Đi Về”, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đang mở lối các ngõ ngách khác biệt đưa bạn nghe mang đến với hành trình yêu thương thân đời thường. 

“Mây che trên đầu cùng nắng bên trên vai

Đôi chân ta đi sông còn ở lại

Con tim thương yêu vô tình chợt gọi

Lại thấy trong ta hiện bóng nhỏ người”

Hình hình ảnh “mây” với “nắng” lộ diện ở câu hát này gợi lên chiều sâu của trọng tâm hồn nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Ông mượn 2 hình ảnh ẩn dụ này nhằm gửi gắm thông điệp mong truyền download trong ca khúc “Một Cõi Đi Về”. “Mây che” ở đây hợp lí là hồ hết góc tối trong tâm hồn bị đậy khuất mà mọi cá nhân mà bọn họ chưa nhận ra.

Vậy thì lúc nắng sáng sủa chiếu lên vai bao gồm mấy ai sẽ chú ý thấy. Con bạn trở nên nhỏ tuổi bé hơn trước đây những luân phiên vần của chế tạo ra hóa. Chúng ta dễ dàng chìm sâu vào các si mê cuộc đời, bị phần lớn hư danh, lợi vinh bít khuất ánh sáng trong tâm hồn.

Lắng nghe “Một Cõi Đi Về” với số đông chiêm nghiệm sâu sắc trong cuộc đời tại đây

Và có lẽ rằng đã mang lại lúc họ nên lựa chọn giữa tiếng điện thoại tư vấn của trái tim và lý trí. Bao năm trên hành trình dài tìm kiếm bạn dạng ngã của bao gồm mình, ta bắt gặp cây cỏ, sông suối, song vầng nhật nguyệt.

Nhưng chỉ khi họ dành một tình yêu thương, một sự rung cảm mang đến cuộc đời, rồi sẽ đến lúc “lại thấy trong ta hiện bóng bé người”. Trịnh Công tô chở đầy những tâm tư nguyện vọng và thả hồn chúng vào âm nhạc bằng ca từ domain authority diết bi thiết về một kiếp nhân sinh:

“Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa

Mưa bay trong ta cất cánh từng hạt nhỏ

Trăm năm vô biên trước đó chưa từng hội ngộ

Chẳng biết chỗ nao là vùng quê nhà”

Trong phần nhiều nốt nhạc sau cuối của hay phẩm “Một Cõi Đi Về”, nhạc sĩ tài giỏi Trịnh Công Sơn ý muốn gửi gắm tới sự thanh thản, ung dung, từ bỏ tại thân cuộc đời. Cùng với trái tim nhiều sầu, nhiều cảm của một nghệ sĩ, ông luôn luôn tự hỏi “đâu là bến đỗ an lạc thực sự”.

Nhạc sĩ trần Long Ẩn đang viết: “Tác phẩm của anh ấy được khán giả tiếp nhận như chính hơi thở của mình. Sự cống hiến của anh về tình yêu đất nước, về thân phận hữu hạn của kiếp người, Trịnh Công Sơn vẫn vượt lên cả số phận với định mệnh…” . Một trong những buổi chiều hoàng hôn, nhạc sĩ Trịnh Công tô ngồi nhìn lại hành trình đi về của mình và rồi viết bắt buộc những ca từ da diết:

“Trong lúc ta về lại ghi nhớ ta đi

Đi lên non cao đi về biển rộng

Đôi tay nhân gian trước đó chưa từng độ lượng

Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì”

Khi đi lại mong muốn về, về lại ý muốn đi. Ông trăn trở về chuyến hành trình mỗi tín đồ cớ gì đề xuất chênh vênh trong vòng xoay tuần hoàn của cuộc đời như vậy mà mãi tất yêu thoát được. Phần đa cửa ải khó khăn vẫn luôn luôn tồn tại như “mây che trên đầu”, “nhân gian trước đó chưa từng độ lượng” do một kiếp tín đồ vốn phải đi qua những hỷ, nộ, ái, ố.

Mỗi người dân có một cõi trở về riêng mang lại mình. Đến sau cùng thì thực và mơ, sống và chết, bi hùng và vui, niềm hạnh phúc và khổ đau cũng trở nên tan theo mây khói, cát những vết bụi lại tái sinh trong cat bụi. Vì chưng vậy, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đang gửi gắm vào 2 lời ca cuối cùng của “Một Cõi Đi Về” bằng những ca từ lắng đọng:

“Hôm ni ta say ôm đời ngủ muộn

Để mau chóng mai phía trên lại tiếc nuối xuân thì”

Trịnh Công Sơn gởi gắm “Một Cõi Đi Về” đến người nghe như 1 lời khuyên nhủ ai rồi cũng sẽ đến thời gian về với đất mẹ, mỗi cá nhân hãy thoát thoát khỏi những sân đê mê hờn giận, thừa núi cao biển rộng, vượt lên cả cái tôi bất tỉnh nhân sự trời nhằm không bị hấp dẫn bởi đầy đủ bến đỗ khắt khe của cuộc đời. Phiên bản thân nhạc sĩ cũng đã có lần trải lòng về hành trình đưa nhạc phẩm này cho trái tim bạn nghe:

“Đây là một bài hát cực kỳ lạ, đích thực không dễ dàng nắm bắt vì có những câu trong bài bác hát phiên bản thân tôi cũng thấy cạnh tranh giải thích. Viết thì viết vậy nhưng mà để phân tích và lý giải thật rõ ràng thật khó. Khi tôi gặp không ít người dù chúng ta học ít nhưng họ lại thích, hỏi họ có hiểu không, họ trả lời là không hiểu biết nhiều nhưng cảm giác được có một cái gì đó ở mặt trong.

Khi nghe, lúc hát lên tất cả một điều nào đấy chạm mang lại trái tim mình. Tôi suy nghĩ trong thẩm mỹ điều quan trọng đặc biệt nhất là làm cầm nào để xuất hiện một con đường ngắn nhất đi tự trái tim mang lại trái tim của fan khác mà lại không đề nghị cắt nghĩa gì thêm”.

Tuyệt phẩm “Một Cõi Đi Về” của thay nhạc sĩ Trịnh Công Sơn như 1 nốt lặng chứa đựng bao triết lý thâm nám sâu ở trong nhà Phật để mọi cá nhân nghe số đông sống chậm rì rì lại, có một chiếc nhìn không giống về hành trình dài đi về của cuộc đời mình.

Xem thêm: Du Lịch Kỳ Thú Biển Đảo 4 Ngày 3 Đêm, Du Lịch Kỳ Thú

Những bước đi vội vã trầm lắng hơn để hiểu thêm sự đời, những ai đang chậm hoặc dừng chân lại nghỉ ngơi thì ban đầu nghĩ nhiều hơn thế về đa số điều ý nghĩa sâu sắc trong cuộc sống, sống hạnh phúc trên chiếc bánh xe vô lượng của kiếp nhân sinh vô thường.

*
Triết lý công ty Phật gắn liền với nhạc phẩm Một Cõi Đi Về của núm nhạc sĩ Trịnh Công Sơn