Mắt Biếc là một trong những cuốn sách giúp Nguyễn Nhật Ánh chạm đến trái tim của biết bao độc giả. Có lẽ vì nhân vật chính xưng "tôi" kể lại câu chuyện đời mình nên khiến mắt biết như một cuốn nhật ký buồn. Cuốn sách như một dòng hoài niệm về một quá khứ đã đi vào thăm thẳm lãng quên. Hồi ức ấy đẹp nhưng buồn khiến lòng người chẳng thể nào nguôi được.

Bạn đang xem: Cảm nhận của em về cuốn sách mắt biếc


Cuốn sách Mắt Biếc của Nguyễn Nhật Ánh kể về mối tình si kéo dài nhiều năm của Ngạn dành cho Hà Lan - cô gái có đôi mắt biếc. Họ cùng nhau lớn lên với biết bao kỷ niệm vui buồn ngọt ngào ở ngôi làng nhỏ mang tên Đo Đo. Ngôi làng nhỏ bé ấy trong mắt của Ngạn chính là thiên đường trên mặt đất. Nơi ấy có rừng tím hoa sim, cành trâm, nhánh cỏ, có những con người mộc mạc chất phác. Và có cả "đôi mắt biết như thời chưa biết buồn đau".

Nhưng làng Đo Đo trong mắt của Hà Lan lại không phải như vậy. Đó là nơi khi cô đã bước ra đi thì không tính đến chuyện quay lại. Có lẽ ngay từ lúc Ngạn và Hà Lan còn nhỏ, Nguyễn Nhật Ánh đã khéo léo tiết lộ các kết buồn dành cho cô gái ấy. Cha của Hà Lan cũng có đôi mắt đẹp như cô ấy. Đôi mắt của ông chưa bao giờ để mắt đến Ngạn mà chỉ luôn để đến bầu trời và mùa màng. Có lẽ Ngạn sẽ không bao giờ được, hình ảnh người buồn ấy sẽ lặp lại trong đời anh ở nhiều năm sau. Hà Lan chưa bao giờ hướng về phía anh.

Tôi đủ lớn để hiểu rằng, mỗi năm thế giới mỗi đổi thay và lòng người cũng khác. Thế giới mỗi đổi thay và lòng người cũng khác. Tuổi ấu thơ chỉ có một con đường để cùng nhau chung bước. Khi lớn lên, trước mắt ta có lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người.

Hà Lan ở bên đời Ngạn rồi cất bước ra đi nhưng người xa lạ ở bên đường. Chốn đô thành phồn hoa ấy đã đem Hà Lan đi xa, xa mãi cuộc đời anh. Khi lên thành phố học dường như Hà Lan không còn nghĩ đến chuyện trở về Đo Đo nữa. Trong cái cớ bận học không về của cô, anh nhận ra mình đã mất cô thật rồi. Dường như đó là cái cảm giác hai con người, hai thế giới. Một người thì luôn sống hoài niệm về quá khứ, còn một người thì luôn hướng về tương lai. Một người luôn thiết tha về quê cũ và một người yêu ánh đèn chốn phồn hoa. Thời gian qua đi Hà Lan cũng đổi khác, trong ánh mắt của cô còn có thứ khác đẹp đẽ hơn đoá hoa sim tím trên rừng nữa. Đó là ánh sáng thị thành náo nhiệt.

Tôi chẳng trách Hà Lan. Nhưng tôi không buồn gặp nó nữa. Tôi giã từ con đường chạy ngang qua trường Nữ. Chiều chiều, tôi lững thững đạp xe ra ngoại ô, ngồi một mình trên bãi cỏ chân cầu nhìn nước chảy. Và tôi ôm đàn tỉ tê cùng sông nước:

"Một người bỏ một người đi

Một bài thơ dang dở vì

Lãng quên

Giữa trời

Sao mọc lênh đênh

Một đàn cá lội

Buồn tênh chân cầu

Một người

Đi mất từ lâu

Để người kia hát

Về đâu hỡi người

Hoa bâng khuâng

Rụng không lời

Chim bay ngơ ngác

Cuối trời hoàng hôn"

Tôi ngẩng đầu lên và thấy ở cuối chân trời xa, chim bay ngơ ngác. Chúng là chim gì, chim én hay chim sẻ, mà ở đằng sau những đôi cánh thấp thoáng kia dãy ráng đỏ cứ cháy lên thảng thốt?

Hà Lan hiện tại khác với Hà Lan của quá khứ. Cô của bây giờ không còn lưu luyến gì với chốn cũ quê xưa nữa. Còn Ngạn trong tim vẫn ôm hồi ức năm nào. Vẫn ôm nỗi nhớ về những ngày còn bé cùng Hà Lan rong ruổi khắp nơi trên đường làng. Về những lúc hái cho cô những quả trâm, cùng nhau đi trên lối mòn của rừng thông, cùng nhau ăn những quả thì ngọt ngào của tuổi thơ. Có lẽ hồi ức là vết thương đau đớn nhất trong lòng người. Là thứ vô cùng đẹp đẽ mà người ta chỉ có thể nhớ về chứ không thể nào quay về được nữa. Là thứ có thể khiến người ta cảm thấy đau đớn khi quá khứ trái ngược với hiện tại, là lòng người nay đã khác xưa. Hồi ức ấy, đẹp nhưng buồn, buồn đến đi thương.


Khoảng cách xa nhất giữa người với người không phải là không gian địa lý mà nhà hai người vẫn ở bên nhau nhưng cách nghĩ đã không còn như trước. Dẫu Hà Lan ngồi cạnh bên anh nhưng giờ đây cô đã quá xa xăm. Mọi người vẫn hay nói với nhau rằng: người ta có thể dễ dàng yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên nhưng thật khó để yêu người bạn thân nhiều năm của mình. Hoá ra là chính là hai tiếng "bạn thân" là rào cản lớn nhất giữa Ngạn và Hà Lan. Vì khi là bạn thân của nhau người ta đã có cảm giác thân thiết xem nhau như người nhà. Họ đã quá hiểu nhau, hiểu đến mức Hà Lan nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ yêu người bạn thân của mình. Dù Ngạn có tốt với cô thế nào đi nữa. Họ không chỉ tách biệt về cách suy nghĩ mà còn không thể yêu nhau vì quá thân thiết.

Rồi Dũng xuất hiện, đẩy Ngạn chính thức ra khỏi cuộc đời Hà Lan. Chỉ vài lần gặp gỡ, Dũng và Hà Lan đã phải lòng nhau. Họ sớm tối bên nhau một cách nhanh chóng. Đáng lý ra Ngạn có thể ngăn cản mối quan hệ ấy. Nhưng anh đã không làm vậy. Vì yêu một người không phải là ích kỷ, không phải là ép họ không được yêu một người khác. Yêu một người là tôn trọng sự lựa chọn của họ. Ngạn tôn trọng sự lựa chọn và tình yêu của Hà Lan. Anh chấp nhận chúc phúc cho cô và người khác miễn là cô hạnh phúc.

Tình yêu ấy gieo vào lòng anh những vết thương đau đớn. Ở bên nhau ngần ấy năm nhưng trong lòng Hà Lan anh chỉ là một người bạn. Còn Dũng chỉ xuất hiện một thoáng bên đời đã khiến cô yêu sâu đậm. Những lần Dũng bỏ rơi Hà Lan đến với người con gái khác cô vẫn hết lòng yêu Dũng. Ngạn yêu Hà Lan, Hà Lan yêu Dũng, nhưng Dũng lại đa tình. Cái tam giác tình ấy khiến Ngạn đau khổ, Hà Lan đau khổ. Rồi Dũng bỏ rơi Hà Lan đi lấy người gái mình con gái khác. Hà Lan đợi Dũng nửa đời mình không oán trách, không than phiền, Ngạn lại đợi cô y như các cách cô yêu và đợi Dũng.

Nhưng Ngạn lại không thể thay thế Dũng che chở cuộc đời Hà Lan. Vì Hà Lan chưa từng yêu anh. Sau bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu sóng gió cô đã nhiều lần thử mở lòng với người khác. Nhưng chưa bao giờ cô mở lòng với Ngạn. Vì Ngạn là bạn thân và mãi mãi chỉ là bạn thân. Bạn thân chính là luôn ở bên cạnh người ấy nhất, quan tâm người ấy nhất. Nhưng lại không thể bước thêm bước nữa, không thể trở thành người yêu.

Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi ký thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về.

Anh dành cả cuộc đời mình cho chuyện tình đơn phương ấy. Hết lòng quan tâm chăm sóc, luôn ở bên cạnh khi người ấy đau khổ. Luôn là người không bao giờ bỏ rơi cô ấy cho dù bất cứ chuyện gì đi nữa. Anh yêu người ngần ấy tháng năm mà cô gái thế nào biết, nào hay. Cả cuộc đời đợi chờ khắc khoải nhưng chưa một lần đôi mắt biếc thấy hướng về phía anh.

Mắt Biếc giúp người đọc hiểu thêm được rằng nếu yêu một ai đó đừng giữ lại ở trong lòng. Tình đơn phương đẹp lắm nhưng lại là một mối tình đẹp nhưng buồn. Nếu chúng ta không nói ra thì sẽ chẳng ai hiểu được lòng mình. Đừng cứ mãi đối tốt với một ai đó thôi mà không thổ lộ trái tim. Nếu không bạn sẽ đánh mất hạnh phúc của đời mình giống như chàng trai Ngạn tình si. Yêu một người thì hãy nói cho họ biết người biết đâu họ cũng đang đợi chờ câu nói ấy. Hoặc nếu không yêu thì đời mình cũng sẽ không hối tiếc vì mình đã dũng cảm nói ra lời yêu thương sâu thẳm trong lòng.


Đã có lúc Ngạn tưởng rằng trái tim của mình như chết đi, vỡ tan ra sau mối tình đầu không thành với Hà Lan. Đã có lúc anh tin rằng mình sẽ chẳng có người yêu ai được nữa. Nhưng ánh sáng chưa hẳn tắt đi với cuộc đời tăm tối của anh. Cô bé Trà Long xuất hiện, mang đến một chút ánh nắng đến bên đời Ngạn.

Dọc đường, Trà Long cứ ríu rít luôn miệng. Lớn rồi, mà sao nó giống như một chú chim non. Phải chăng đó là tâm trạng của một thiếu nữ sắp trở thành người lớn và chuyến đi này đối với nó là chuyến đi vào tương lai mong đợi, nơi những giấc mơ xanh một sớm mai kia sẽ thức dậy bên người.

Trà Long là con gái của Hà Lan và Dũng. Từ nhỏ cô bé đã bị chính cha ruột của mình từ bỏ. Mẹ lại thường xuyên không ở bên cạnh. Nhưng Trà Long không hề yếu đuối. Cô bé mạnh mẽ và có sức sống vô cùng mãnh liệt. Lúc còn nhỏ cô bé như một chú chim non lúc nào cũng vui cười ríu rít. Khi lớn lên Trà Long sống rực rỡ như ánh mặt trời.

Trà Long giống Ngạn lắm, cô bé yêu làng Đo Đo, yêu đồi tím hoa sim. Khi lên thành phố phồn hoa, Trà Long không bị hấp dẫn bởi những ánh đèn mới mẻ. Cô chỉ muốn học thật nhanh để quay về làng, muốn sống trọn đời trên mảnh đất quê hương. Và trái tim của cô bé chỉ luôn hướng về Ngạn, luôn muốn ở bên anh, đem đến ánh nắng cho anh. Nụ cười vô tư, hồn nhiên của cô bé Trà Long đã có lúc khiến trái tim của Ngạn thôi không còn đau đớn nữa. Anh như một người vừa tỉnh dậy sau giấc mộng dài, thôi không còn lo nghĩ về cơn mơ buồn đã qua.

Trong một thoáng, tôi bỗng ngỡ ngàng, tôi biết rằng Trà Long đã lớn. Và tự dưng tôi nghe lòng xao xuyến, có phải trong vườn tôi vừa nở một nụ hồng?

Cùng Trà Long dạo bước trên đồi thông như sống lại thời quá khứ hạnh phúc ngày xưa. Nụ cười của cô cười vui vẻ quá làm lòng anh như nguôi ngoai niềm si cũ. Anh cứ như quên đi mình đã đau khổ ra sao, đớn đau như nào. Ngạn đã tưởng rằng mình có thể quên đi Hà Lan và sống một cuộc đời vui vẻ, đầy tiếng cười bên cạnh Trà Long. Nhưng anh đã lầm, hoá ra sau biết bao nhiêu năm anh vẫn không bao giờ quên được đôi mắt biếc ấy. Đôi mắt biếc ấy anh dùng cái cuộc đời để yêu thương.

Ngạn thương nhớ Trà Long, nhưng lòng vẫn không quên được Hà Lan. Trà Long giống mẹ của mình quá, giống đến nỗi mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại tưởng như mình ở bên cạnh Hà Lan. Liệu tình cảm ở mà anh dành cho Trà Long có phải là tình cảm quá sâu sắc mà anh dành cho mẹ cô ngày trước? Vận mệnh lại một lần nữa đặt anh và một tình huống bi kịch, một tình cảm không hề có lối thoát. Nhưng đó lại không phải là hạnh phúc thật sự mà chỉ là sự thay thế tạm bợ. Anh đã nhìn thấy dáng vẻ cô gái Hà Lan anh yêu năm nào trên người của Trà Long. Trà Long không phải là người hàn gắn vết thương của quá khứ. Mà Trà Long nhắc anh nhớ rằng anh đã yêu Hà Lan đến mức không thể quay đầu.

Ngày mai, khi cháu đến tìm chú hẳn lúc ấy mặt trời đã lên và những cánh phượng cuối cùng của mùa hè đang bắt đầu ứa máu. Nhưng Trà Long yêu thương của chú, chú vẫn tin rằng, dù sao lúc ấy cháu cũng sẽ không khóc, cháu sẽ không khóc, có phải thế không?

Đến cuối cùng anh chỉ có thể cất bước ra đi, rời khỏi cái nơi ấy. Anh không thể nào đối diện với Trà Long được nữa. Khi nhìn thấy Trà Long anh lại nghĩ đến Hà Lan. Vết thương lòng vẫn còn đấy, chẳng phai nhòa đi theo tháng năm. Thứ ánh sáng mong manh mà Trà Long đem tới chỉ khiến anh nguôi ngoai một lát rồi lại âm ỉ đau thêm. Đôi mắt biếc đã đi sâu vào trong tiềm thức, mãi mãi không thể nào quên được. Cả cuộc đời mình Ngạn chẳng thể nào yêu ai được nữa.

Cuốn sách Mắt Biếc của Nguyễn Nhật Ánh để lại trong lòng người đọc nhớ ấn tượng sâu sắc. Cuốn sách là một dòng hồi ký vừa đẹp vừa buồn. Có lẽ đúng như người ta nói tình đầu đẹp nhưng không bền. Tình đầu đẹp nhưng mong manh và chẳng ai trọn vẹn tình đầu.

Review bởi Trần Hạnh - Bookademy

______________

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

“Mắt biếc” – tác phẩm kinh điển của Nguyễn Nhật Ánh về chủ đề tình yêu. Câu chuyện được nhiều độc giả đánh giá là hay nhất trong sự nghiệp của nhà văn này. Vậy, ý nghĩa của truyện Mắt biếc là gì? Cùng designglobal.edu.vn tìm hiểu chi tiết bên dưới bài viết bạn nhé!


Nguyễn Nhật Ánh – Tác giả truyện ngắn Mắt biếc

Nguyễn Nhật Ánh sinh năm 1955 tại vùng đất xứ Quảng. Ông được đánh giá là một trong những nhà văn thành công nhất Việt Nam với hơn 100 tác phẩm, đa dạng các thể loại. Trước khi trở thành nhà văn nổi tiếng, ông đã từng có thời gian làm gia sư, viết báo với nhiều bút danh như Lê Duy Cật, Sóc Phương Đông, Chu Đình Ngạn, …


*
Nguyễn Nhật Ánh – Tác giả truyện ngắn Mắt biếc

Những câu chuyện mà ông biên soạn được tái bản liên tục và làm say lòng rất nhiều thế hệ độc giả. Điển hình như: Mắt biếc, Còn chút gì để nhớ, Cô gái đến từ hôm qua, Kính vạn hoa,… Nhiều tác phẩm còn được chuyển thể thành những bộ phim truyền hình và phim điện ảnh kinh điển.

Thông tin cơ bản về cuốn sách “Mắt biếc”

Thể loại: Tiểu thuyết tình cảm
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Năm xuất bản: Tái bản 2018Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Trẻ
Giá bán: 50.400 VNĐ (Giá tham khảo trên Tiki, thay đổi tuỳ từng thời điểm)

Tóm tắt truyện Mắt biếc

“Mắt biếc” kể về câu chuyện tình buồn hiếm hoi về tình yêu của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Ngạn – nhân vật nam chính, với một sự chân thành, hết lòng trong tình yêu với cô gái mang tên Hà Lan. Tuy nhiên, cô gái này không thuộc về anh.


Để đến cuối câu chuyện, tác giả cuốn sách lại khiến người đọc phải bất ngờ khi Ngạn lại yêu chính con gái của Hà Lan. Nhiều độc giả đánh giá rằng Ngạn đã quá thiếu thốn về mặt tình cảm. Sau đó, Ngạn lại thấy con gái Hà Lan có những điểm cực kỳ giống mẹ (người mà Ngạn đã dành hết cả thanh xuân của bản thân để yêu một cách say đắm).


*
Tóm tắt truyện Mắt biếc

Qua câu chuyện, nhiều độc giả chia sẻ, họ chẳng dám tin vào tình yêu nữa. Nó quá đau khổ và cay đắng. Tuy nhiên, nhiều khi “Mắt biếc” khiến cho độc giả muốn thích một ai đó, muốn yêu một ai đó. Yêu thật nhiều, thật sâu và vô tư. Thích với tất cả tấm lòng đang đầy yêu thương. Thích như yêu lần đầu tiên, chân thành và nồng nhiệt.

Bên cạnh đó, Nguyễn Nhật Ánh mang đến cho người đọc những ấn tượng sâu đậm về mối tình hồn hậu, trong sáng và in đậm dấu ấn trong nhân vật chính. Nhân vật trong câu chuyện của ông đều là người trưởng thành nhưng mang trong mình tâm hồn trẻ dại. Họ luôn có cái gì đó hiền hiền và buồn buồn, khó tả. Trên tất cả, Nguyễn Nhật Ánh đã thu hút người đọc say mê, thích thú bởi thứ cảm xúc mang tên “lần đầu tiên”.

“Mắt biếc” thực sự là tác phẩm hay và đáng để đọc một lần. Nó giúp người đọc thấy được tình yêu là thứ luôn hiển hiện trong mọi ngóc ngách của cuộc sống. Đôi lúc tình yêu mang lại cho chúng ta nỗi đau đớn tột cùng. Nhưng phải trải qua khó khăn, ta mới biết trân quý giây phút hạnh phúc mà khó khăn lắm mới có được. Hạnh phúc không phải là đích đến mà là hành trình trải nghiệm mỗi ngày của chúng ta.


Ý nghĩa của truyện Mắt biếc

Mối tình đơn phương gieo những niềm đau

“Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi ký thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về.” Ôi, một tình yêu thật đẹp và cũng thật buồn…

Đây được đánh giá là câu trích dẫn mà nhiều độc giả yêu thích nhất trong tác phẩm “Mắt biếc”. Người ta trách Ngạn bởi suốt cả cuộc đời anh chỉ biết hy sinh âm thầm và lặng lẽ cho cô gái Hà Lan. Tuy nhiên, chúng ta – những người đang sống trong thế kỷ 21 sao có thể hiểu được tình yêu ngây thơ, chân thành ấy.

Mùa hè giống như Hà Lan vậy, đốt cháy cuộc đời Ngạn không chỉ vào buổi chiều mùa hè tại xóm nhỏ mà còn là cả cuộc đời, từ ngày còn ở làng Đo Đo rồi đến khi lên thành phố học tập. Thứ tình cảm đơn phương vốn dĩ nhận được sự đền đáp. Tuy nhiên, đã gọi là đơn phương thì đi một vòng vẫn sẽ không thuộc về nhau. Tất cả chỉ còn là hình bóng của cô gái Hà Lan trong từng con đường, hàng cây, lá thư và bàng bạc trong cô gái Trà Long.


*
Ý nghĩa của truyện Mắt biếc

Thế giới của những kẻ yêu đơn phương

Chẳng ai muốn bản thân trải qua một mối tình đơn phương, và cũng chẳng ai yêu đơn phương mà vẫn vui vẻ, hạnh phúc cả. Sẽ chẳng có lý do nào cho việc một người yêu đơn phương mãi một người. Ở đây chỉ có tiếng khóc nức nở và cứa sâu nỗi đau đến cùng cực.

Ngạn là một kẻ đơn phương trong tình yêu dai dẳng với cô gái Hà Lan. Ai rồi cũng phải trải qua cảm giác đơn phương một ai đó. Tình yêu của Ngạn được tác giả viết nên xen lẫn sự cao cả, khờ dại nhưng cũng thật phiền phức. Yêu một cô gái từ khi họ còn nhỏ, đến khi lớn lên và có một mối quan hệ khác, Ngạn vẫn luôn yêu và hướng về cô ấy. Đặc biệt, khi cô gái ấy sinh con vẫn là bờ vai vững chắc. Chính vì sự cố chấp đó của bản thân mà sau này anh không chỉ làm tổn thương mình mà còn cả nhân vật Trà Long (con gái của Hà Lan)

Hà Lan – cô gái với đôi “Mắt biếc”. Người làm ngạn say đắm nhưng lại bị mù quáng bởi một người đàn ông chơi bời ở chốn phồn hoa. Vì sự cố chấp mà hy sinh cả tuổi xuân của bản thân, từ bỏ hành trình chinh phục tri thức, nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được tình yêu đích thực. Buồn thay là sau bao lần trái tim bị dày vò, chịu đựng nhiều cay đắng, khi có cơ hội chọn lại, Hà Lan vẫn quyết định lựa chọn người có giống với người mà cô từng dốc ruột dốc gan dại khờ thương yêu năm xưa. Đúng là tình yêu đơn phương không thể thoát ra.

Trà Long là một cô bé yêu với tình đơn phương đáng thương nhất. Với designglobal.edu.vn, Trà Long là nhân vật có sức sống nhất mà Nguyễn Nhật Án vẽ ra. Cô gái xứng đáng được nhận một tình yêu chân thành. Tuy nhiên, dù có tràn đầy năng lượng như nào thì với Ngạn cô vẫn chỉ là cái bóng của mẹ Hà Lan.


Cô biết mối tình giữa Ngạn với Hà Lan. Và cũng biết, bao năm Ngạn vẫn ôm một nỗi mong ngóng. Thế nhưng đau lòng nhất đó là, bản thân cô biết ẽo nhưng vẫn tự lừa dối mình bởi trái tim thổn thức không nguôi. Những sự tươi sáng của cô gái như lan tỏa một thứ sức sống át đi cả mối buồn hiu hắt của 2 nhân vật chính. Để rồi có lúc Ngạn ngỡ rằng “ít lâu có cô gái làm dịu êm hồn đã khô”.

Đánh giá của độc giả về truyện ngắn “Mắt biếc”

Tác phẩm “Mắt biếc” được người độc đánh giá là tác phẩm hay nhất trong loạt sách về tình yêu của tuổi học trò của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nét u buồn của “Mắt Biếc”, cái kết bất ngờ nhưng thật, tự nhiên, đúng như những câu chuyện tình yêu của tuổi học trò.

Xem thêm:


*
Độc giả đánh giá cuốn sách Mắc biếc

Mắt Biếc để lại cho người đọc quá nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. designglobal.edu.vn hy vọng qua bài viết, các bạn sẽ hiểu hơn về ý nghĩa của truyện Mắt biếc. Đặc biệt là mối tình đơn phương của các nhân vật. Hãy nuôi dưỡng trái tim, nâng niu tâm hồn của mình bạn nhé!


Viết một bình luận Hủy

Bình luận

Tên
Thư điện tử
Trang web

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.